"Thương hội trưởng, ta không có sở thích đó, ngươi tránh xa ta ra một chút."
Lâm Tễ Trần đẩy Thương Vạn Hà ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Ai mà biết được lão già này đột nhiên phát điên cái gì, nhìn cái vẻ ngoài sạch sẽ, đứng đắn của một trung niên đại thúc, rất có khả năng là đoạn tụ.
Thương Vạn Hà ngẩn ra, sau đó cười ha hả, nói: "Lâm lão đệ đừng hiểu lầm, ta rất bình thường, con gái ta cũng gần bằng tuổi ngươi rồi, ta chỉ là quen chào hỏi bằng hữu như vậy thôi."
Lâm Tễ Trần nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lùi xa lão một chút, trước khi nhìn thấy con gái lão, hắn không thể tin hoàn toàn.