Với tâm trạng bồn chồn, Lâm Tễ Trần theo Giang Lạc Dư đi lên lầu hai.
Giang Lạc Dư đi trước, Lâm Tễ Trần ngẩng đầu nhìn bóng lưng thon thả, yểu điệu của nàng, nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra sau khi lên lầu, tim không khỏi đập loạn nhịp.
Hôm nay không chỉ ăn của người ta, uống của người ta, mà còn phải ngủ nhờ nhà người ta... khụ khụ... thật có chút ngại ngùng.
Chết thật, hình như quên mua thứ quan trọng rồi, nếu xảy ra chuyện thì làm sao đây...
Hay là Giang hội trưởng đã chuẩn bị sẵn rồi?