"Tỷ tỷ thật sự càng ngày càng thích ngươi rồi, ngươi so với Đại sư huynh của ngươi tuấn tú hơn nhiều, cũng thông minh hơn nhiều, thật thú vị, ta chỉ thích chơi đùa cùng nam nhân thú vị như vậy. Thôi được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, Tiêm Tiêm không làm phiền chư vị nữa, kẻo các ngươi lại thấy ta chướng mắt."
Lạc Mộ Tiêm vừa nói vừa uyển chuyển rời đi, trước khi đi còn không quên liếc mắt đưa tình với Lâm Tễ Trần.
Lạc Mộ Tiêm đi rồi, trong sân viện nhất thời yên tĩnh lại, không ai lên tiếng.
Sở Thiên Hàn cố gắng giữ vẻ trấn định, cười với Lâm Tễ Trần: "Sư đệ đừng nghe lời nói một phía của yêu nữ, nếu không tin, trở về có thể điều tra."
Lâm Tễ Trần thản nhiên nói: "Đại sư huynh không cần để ý, sư đệ tuyệt đối sẽ không tin lời của một yêu nữ, đệ tử Kiếm Tông chúng ta phải đoàn kết nhất trí, đồng tâm đồng đức, chớ để bị tà ma ngoại đạo chia rẽ, khiến các môn phái khác chê cười."