Cũng may Lãnh Phi Yên còn biết mình là Chưởng môn một tông, Nam Cung Nguyệt lại là cháu gái của Nam Cung Nguyên, không tiện trực tiếp chia rẽ.
Nàng đành nhẫn nhịn chua xót và giận dữ, hết lời khuyên bảo: "Nguyệt nhi, ngươi và Lâm Tễ Trần đều còn trẻ, tiếp xúc song tu quá sớm sẽ trăm hại không một lợi cho tương lai của các ngươi, ít nhất phải đợi đến Nguyên... không phải, ít nhất phải đợi đến Hóa Thần... cũng không đúng, là phải đợi đến Ngộ Đạo Cảnh, mới tương đối thích hợp."
"Ngộ... Ngộ Đạo Cảnh?" Nam Cung Nguyệt kinh ngạc há to miệng, khổ sở nói: "Chưởng môn, vậy chẳng phải cần quá nhiều thời gian sao... Phụ mẫu ta cũng chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh đã đến với nhau rồi."
"Vậy nên tu vi của họ đều không cao đó thôi, phụ thân ngươi bây giờ cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, mẫu thân ngươi cũng chỉ có Nguyên Anh hậu kỳ, chính là vì họ song tu quá sớm, nên tu vi tiến triển chậm chạp." Lãnh Phi Yên vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lời này nói ra, đến chính nàng cũng suýt tin là thật.