Thánh Viễn vẫn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm xuống đài.
Hắn có nắm chắc, tuyệt kỹ này của mình, Lâm Tễ Trần tuyệt đối không dễ chịu.
Nhưng đợi đến khi bụi tan, Lâm Tễ Trần chỉ có y phục hơi xộc xệch, trên người không hề hấn gì.
Chưa kịp hắn hoàn hồn khỏi kinh ngạc, trên đầu bầu trời tựa hồ có dị động.
Thánh Viễn ngửng đầu lên, chỉ thấy một chữ "卍" quen thuộc của Phật môn hiện lên trên đỉnh đầu hắn.