"Nàng là quỷ bộc của ngươi?"
Đối diện với sự bức bách của trung niên quỷ tu, Lâm Tễ Trần sắc mặt không đổi, đáp: "Thì sao?"
Trung niên quỷ tu cười ha hả, nói: "Ta biết ngay mà, tiểu tử ngươi nhặt được món hời lớn như vậy, thật là mệnh tốt."
Gã tiếp lời: "Thế này đi, 'thấp phu vô tội, hoài bích kỳ tội', đạo lý này hẳn là ngươi hiểu rõ, thức thời một chút, đem nữ quỷ này bán cho ta, ngươi ra giá đi."
"Không bán." Lâm Tễ Trần dứt khoát trả lời hai chữ.