Phong Vương bị một kiếm này đánh cho mất lý trí, muốn tung kỹ năng về phía Lâm Tễ Trần, nhưng lại phát hiện bị câm lặng, uất ức không nói nên lời.
Lâm Tễ Trần nhân cơ hội đuổi theo, đánh tới tấp vào Phong Vương.
"Dám chích ta à! Dám chích ta! Ta vốn dĩ tính tình rất tốt, không bao giờ để bụng, chết đi!"
Phong Vương bay lên bay xuống, mười giây tuy ngắn ngủi nhưng đối với nó lại dài đằng đẵng như mười canh giờ.
Đến khi nó thoát khỏi trạng thái câm lặng, lượng máu đã bị Lâm Tễ Trần mài mòn chỉ còn hai phần ba.