Đối với vị huynh đệ có đầu óc chậm tiêu này, Lâm Tễ Trần cũng không biết nói gì hơn.
Hắn đảo mắt, nói thẳng: "Lát nữa ta sẽ đưa phương thức liên lạc của ta cho huynh, một khi có chuyện, huynh cứ truyền tin cho ta, tiện thể gửi số tài khoản ngân hàng của huynh qua đây, ta sẽ chuyển trước cho huynh một khoản tiền để huynh có thể sống thoải mái."
"Ấy đừng, tiền này ta không thể nhận, quân tử không nhận của bố thí." Hồ Huy vội vàng từ chối.
Lâm Tễ Trần lại bình tĩnh nói: "Huynh nghe ta nói, số tiền này không phải cho không, cứ coi như là tiền hoa hồng từ việc bán linh sủng của Ngự Thú Tông, ta ứng trước cho huynh một phần để trang trải sinh hoạt, như vậy mới có thể chuyên tâm làm một người chơi chuyên nghiệp. Đến lúc đó, khoản tiền này sẽ trừ vào lợi nhuận là được."
"Vậy... được thôi." Hồ Huy nói xong, tò mò hỏi: "Lâm đại thần, huynh nói chúng ta chia hoa hồng thế này, ta có thể nhận được khoảng bao nhiêu tiền?"