Bởi vì nữ Y tu này tạm thời không thể thi triển Ngự không thuật, Lâm Tễ Trần đành phải mang nàng theo một đoạn đường, cùng các vị đệ tử chính đạo khác nhanh chóng rời khỏi Vô Phong Cảnh.
Trong quá trình này, nữ Y tu mặt đỏ tim đập tựa vào lòng Lâm Tễ Trần, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc trộm vài lần, trong mắt tình ý đã sâu đậm.
Tiếc thay hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mặc dù Lâm Tễ Trần liên tục nhận được thông báo điểm hảo cảm tăng lên, nhưng hắn không hề có chút suy nghĩ nào, tay chân cũng vô cùng đúng mực.
Nhưng hắn càng như vậy, nữ tu càng thêm ngưỡng mộ, điểm hảo cảm không ngừng tăng lên.
Đối với điều này, Lâm Tễ Trần cũng đành bất lực.