Kỳ Dục lại nhìn bầu trời, vẻ mặt càng thêm lo lắng.
Chưa đầy nửa khắc.
Hắn không thể kìm nén được sự bồn chồn trong lòng, bước lớn ra khỏi phòng.
Nhưng ngay khi chân phải vừa bước ra khỏi cửa.
Phía cổng viện vang lên một tiếng ầm lớn, gỗ vỡ tan tành.