TRUYỆN FULL

[Dịch] Vạn Tướng Chi Vương

Chương 86: Tổng đốc phủ (2)

Đương nhiên, nếu rơi vào chiến đấu kéo dài, Thủy Tướng sẽ dần dần thể hiện ưu thế, nhưng Lý Lạc lại cảm thấy như vậy quá bị động, cho nên hắn phải nghĩ biện pháp, nâng cao phương thức tấn công của bản thân.

Mà những người sở hữu Thủy Tướng khác có lẽ khá bất lực trước điều này, nhưng Lý Lạc lại khác, hắn không đơn thuần là Thủy Tướng, mà là "Thủy Quang Tướng" cực kỳ hiếm thấy!

Trong lòng nghĩ vậy, Lý Lạc liền đứng dậy, trực tiếp ra khỏi Kim ốc, lên lầu đi tới Tàng Thư Các.

Nam Phong Thành, Tổng đốc phủ.

Ở Đại Hạ này, Tổng đốc thống lĩnh một quận, cho nên luận về địa vị quyền thế, Tổng đốc phủ được xem là tối cao trong quận.

"Ha ha, Tống lão đệ, sớm đã muốn mời ngươi đến Tổng đốc phủ ngồi chơi rồi, chỉ là trước kia quá bận, không thu xếp được thời gian, đành phải đợi đến hôm nay."

Trong phòng khách của Tổng đốc phủ, có tiếng cười sảng khoái vang lên, người cất tiếng cười là một nam tử trung niên có khuôn mặt gầy gò, nam tử tuy rằng mang theo ý cười, nhưng lại tỏa ra một loại khí thế không giận mà uy.

Chính là Tổng đốc Thiên Thục quận, Sư Kình, bản thân ông cũng là một vị cường giả Thiên Cương cảnh.

Mà ở vị trí kế dưới ông, chính là Tống Sơn, Gia chủ Tống gia.

"Tổng đốc đại nhân công vụ bận rộn, đâu thể như bọn ta là kẻ nhàn rỗi được." Tống Sơn tươi cười nói.

"Tống lão đệ đây là đang cười ta đấy à." Sư Kình cười cười, ông nâng chén trà, nhìn lá trà nổi trên mặt nước, tùy ý nói: "Gần đây động tĩnh của Tống gia không nhỏ đâu nhỉ, hẳn là đã xâu xé được không ít lợi lộc từ Lạc Lam phủ rồi."

Tống Sơn nói: "Vẫn là nhờ Tổng đốc đại nhân chỉ điểm."

"Lạc Lam phủ thật đáng tiếc, nếu hai vị phủ chủ kia không mất tích, nói không chừng tương lai Ngũ Đại Phủ của Đại Hạ đều phải lấy Lạc Lam phủ làm đầu." Sư Kình cười nhạt nói.

"Đáng tiếc, hai vị đó quá mức sắc bén, nếu không thì..." Lời đến đây liền dừng lại.

"Hiện tại Lạc Lam phủ tự lo còn chưa xong, Tống gia phải nắm chắc cơ hội này." Ông nhìn Tống Sơn, nói.

"Đa tạ Tổng đốc nhắc nhở, Tống gia ta nhất định sẽ khắc ghi ân tình này." Tống Sơn gật đầu, chậm rãi nói.

Sư Kình cười cười, chủ đề liền chuyển sang chuyện khác.

Bên ngoài phòng khách, cạnh một hồ nước, Tống Vân Phong nghe âm thanh lúc có lúc không truyền ra từ phòng khách, sau đó ánh mắt nhìn về phía bờ hồ phía trước.

Ở đó, có một thiếu niên bạch y, thiếu niên tóc ngắn, sau gáy lại có một bím tóc rủ xuống, tay hắn cầm mồi câu, đang nhàn nhã cho cá ăn bên bờ hồ.

Một lát sau, hắn mới vỗ vỗ tay, có thị nữ cung kính dâng lên khăn lụa, hắn tùy ý cầm lấy lau qua, rồi xoay người đi về phía Tống Vân Phong.

Khi đến gần, diện mạo của hắn cũng rõ ràng hơn. Xét về tướng mạo, hắn có vẻ hơi bình thường, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Vậy mà nhìn thiếu niên có vẻ bình thường trước mắt này, Tống Vân Phong lại mơ hồ cảm thấy một sự nguy hiểm.

Người trước mắt, chính là nhi tử của Tổng đốc, Sư Không.

Cũng là đệ nhất nhân Đông Uyên học phủ.

"Vân Phong, đại khảo học phủ năm nay, phụ thân ta có nói, nhất định phải giúp Đông Uyên học phủ đoạt được danh hiệu đệ nhất học phủ Thiên Thục quận." Sư Không cười nói.

"Với thực lực của Sư Không huynh, vẫn rất có cơ hội." Tống Vân Phong nói.

"Nhưng vẫn chưa đủ, Lữ Thanh Nhi của Nam Phong học phủ các ngươi không phải dạng vừa đâu, đến lúc đó nếu đối đầu, sẽ là một kình địch." Sư Không nói.

Đối với điều này, Tống Vân Phong cũng đồng tình sâu sắc mà gật đầu, hắn cũng hiểu rõ thực lực của Lữ Thanh Nhi.

"Tuy nói ta không sợ nàng, nhưng ta làm việc không thích những yếu tố không chắc chắn, cho nên đến đại khảo học phủ lần này, nói không chừng cần ngươi phối hợp một số chuyện." Sư Không nhàn nhạt nói.

Tống Vân Phong nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi, có chút khó xử nói: "Sư Không huynh, ngươi muốn ta bán đứng Nam Phong học phủ sao?"

"Haiz, ngươi nói khó nghe quá rồi đấy. Hơn nữa ngươi thật sự xem Nam Phong học phủ là nhà mình sao? Nơi đó chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân tạm thời trên con đường tu hành của chúng ta mà thôi, chỉ cần đến lúc đó ngươi nắm chắc thành tích trong top mười của đại khảo, tự nhiên có thể tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ, đến lúc đó, còn cần để tâm đến Nam Phong học phủ nữa sao?" Sư Không cười nói.

"Hơn nữa ngươi yên tâm đi, sẽ không để ngươi làm chuyện quá lộ liễu đâu."

Hắn khoát tay áo, nói: "Đây cũng là ý của phụ thân ta. Lão Viện trưởng Nam Phong học phủ kia từng có ân oán với phụ thân ta, nhiều lần cản trở đường thăng tiến của người, cho nên năm nay cái danh hiệu đệ nhất học phủ Thiên Thục quận này, nhất định phải đoạt về tay."

Tống Vân Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới khó khăn gật đầu.

Sư Không lúc này mới cười ôn hòa, đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: "Đúng rồi, nghe nói Lý Lạc kia lại có Tướng rồi? Trước đó còn đánh hòa với ngươi một trận à?"

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Tống Vân Phong liền âm trầm hơn một chút, nói: "Chỉ là hắn dùng thủ đoạn thôi. Nếu gặp phải trong đại khảo, hắn tuyệt đối không có cơ hội cầm hòa."

"Vậy sao..."

Sư Không nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy thì thật đáng tiếc. Vốn còn muốn hội ngộ vị Thiếu phủ chủ này trong đại khảo, nghe ngươi nói vậy, hứng thú lại giảm đi nhiều rồi."

"Nào cần phiền đến Sư Không huynh ra tay, đến lúc đó nếu có cơ hội, ta sẽ thu thập hắn." Tống Vân Phong nói.

"Cũng tốt."

"Kẻ này... tuy ta chưa gặp mặt mấy lần, nhưng vẫn rất chán ghét hắn." Sư Không cười nhạt.

Nghe ra ác cảm trong lời nói của Sư Không đối với Lý Lạc, Tống Vân Phong hơi nghi hoặc.

Sư Không thấy vậy, cười một tiếng, giọng điệu thờ ơ.

"Đây cũng là một chuyện mất mặt, năm đó phụ thân ta từng muốn giúp ta đến Lạc Lam phủ cầu thân Khương Thanh Nga kia..."

"Ha ha, đương nhiên cuối cùng, bị hai vị phủ chủ kia thẳng thừng từ chối."

"Hóa ra bọn họ là... muốn giữ lại cho nhi tử nhà mình."

"Đáng tiếc, cũng không biết tên nhi tử vô dụng của bọn họ, thật sự giữ được tuyệt sắc giai nhân này không?"

Tống Vân Phong nghe vậy, trong lòng chợt vỡ lẽ, lúc này mới hiểu vì sao những năm gần đây Tổng đốc phủ lại ngấm ngầm đẩy sóng trợ lan, giúp Tống gia thôn tính sản nghiệp của Lạc Lam phủ, thì ra... giữa hai bên, còn có khúc mắc cũ như vậy.