TRUYỆN FULL

[Dịch] Vạn Tướng Chi Vương

Chương 93: Thiếu phủ chủ xuất thân dã lộ (2)

Hơn nữa, sau khi xem xong, hắn cảm thấy Ngu Lãng tên kia có lẽ là cố ý không viết một số tư liệu của hắn lên, để tránh bị người khác nhắm vào, nếu không với những thông tin gã biết, không đến mức trong phần thông tin về hắn lại viết mơ hồ và qua loa như vậy.

"Xem ra đã trách lầm tên kia rồi."

Lý Lạc tự nhủ, chợt nghe thấy bụng réo lên ùng ục, lúc này mới bừng tỉnh phát hiện trời đã tối hẳn.

"Triệu Khoát sao còn chưa về, muốn bỏ đói ta để độc chiếm gian ký túc xá này sao?" Lý Lạc nghi hoặc nói.

Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, giọng của Ngu Lãng từ bên ngoài truyền đến: "Lý Lạc, bằng hữu Triệu Khoát của ngươi bị người ta chặn lại rồi."

Lý Lạc mở cửa phòng, cau mày nói: "Ngươi nói gì?"

Ngu Lãng ngoài cửa nhún vai, nói: "Gã kia hình như cùng người của Trung Dương học phủ xảy ra xung đột, người dẫn đầu bên kia là Tông Phú, ngươi xem qua tư liệu đại khảo của ta hẳn là biết hắn."

"Người của Trung Dương học phủ? Bọn hắn muốn làm gì?" Lý Lạc kinh ngạc nói.

"Ngay cả Tông Phú cũng lộ diện, nếu nói là nhằm vào một Triệu Khoát thì ta nghĩ ngươi hẳn là không tin đâu." Ngu Lãng phân tích.

"Nhắm vào ta mà đến?" Lý Lạc có chút suy tư nói.

"Đại khái là muốn dò xét thực lực của ngươi đi." Ngu Lãng nói.

"Ta đã khiêm tốn như vậy rồi, còn muốn dò xét ta?" Lý Lạc tỏ vẻ chẳng biết nói gì, Tông Phú dù sao cũng là một ứng cử viên nặng ký cho top 10, sao lại để ý đến hắn chứ.

"Xem ra là một kẻ thận trọng, phù hợp với tính cách của hắn." Ngu Lãng cũng đồng tình, Lý Lạc quả thật rất khiêm tốn, thành tích nổi bật duy nhất chính là dựa vào cơ chế để hòa với Tống Vân Phong mà thôi.

"Bắt nạt huynh đệ của ta, mặc kệ hắn là ai, đều không thể nhẫn nhịn!" Lý Lạc phẫn nộ nói, sau đó trực tiếp ra khỏi phòng.

Ngu Lãng gãi đầu, hắn làm như vậy, chẳng phải là vừa đúng ý bọn họ sao?

Phía tây Bạch Linh Viên, giữa dòng người đông đúc, có không ít người dừng chân tại một chỗ, tạo thành tắc nghẽn.

Mà trong đám người, mấy tên học viên Trung Dương học phủ vây quanh Triệu Khoát, bùng nổ tranh cãi, xung quanh không ít người đang xem náo nhiệt.

"Tình huống gì vậy?"

"Nghe nói người của Nam Phong học phủ kia trêu chọc một tiểu sư muội của Trung Dương học phủ."

"Kiêu ngạo như vậy sao? Tiểu sư muội ở đâu?"

"Ở đó, ờ, tư sắc bình thường như vậy, người của Nam Phong học phủ chẳng lẽ không kén chọn thế sao?"

"..."

Trong những tiếng cười nói kia, Triệu Khoát càng thêm thiếu kiên nhẫn, trong mắt lửa giận sôi sục, chợt đẩy mấy kẻ cản đường ra, nhấc chân bỏ chạy.

Nhưng chân vừa chạy được mấy bước, hắn liền đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh hùng hồn từ phía sau ập tới, một bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên lưng hắn, luồng sức mạnh tuôn ra từ lòng bàn tay kia khiến Triệu Khoát toàn thân cứng đờ, không dám động đậy.

Hắn nghiêng đầu, nhìn thiếu niên có khuôn mặt thư sinh, dáng người gầy gò xuất hiện ở phía sau, giận dữ nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Tông Phú nghe vậy, mỉm cười nói: "Huynh đệ, sự việc còn chưa xong đâu, chuyện hôm nay, ngươi dù sao cũng phải để người có tiếng nói trong Nam Phong học phủ ra giải quyết một chút chứ?"

"Các ngươi muốn vu vạ ta?" Triệu Khoát trầm giọng nói.

Tông Phú cười nói: "Nếu Nam Phong học phủ không cử người đủ tầm cỡ đến, cuối cùng có lẽ chỉ đành dạy dỗ ngươi một trận, đòi lại công đạo cho tiểu sư muội của bọn ta thôi."

"Nói bậy! Nàng ta còn đô con hơn cả lão tử, ta sẽ đi trêu chọc nàng ta sao?" Triệu Khoát giận dữ nói.

Tông Phú thì phớt lờ, chỉ là chế trụ hắn thật chặt, mặc cho những người xung quanh xem náo nhiệt càng lúc càng đông.

Hai bên giằng co chửi bới một hồi, đột nhiên đám người có chút xôn xao, sau đó Tông Phú thấy Lý Lạc đi ra, mắt liền sáng lên.

"Quả nhiên đã đến."

Tông Phú thầm mừng trong lòng, chỉ cần Lý Lạc lộ diện, hôm nay nói gì cũng phải dò cho ra thực lực của hắn, xem xem rốt cuộc là có bản lĩnh thật sự, hay chỉ là đồ thùng rỗng kêu to.

Nhưng niềm vui trong lòng hắn còn chưa kịp lan ra, đã thấy Lý Lạc quay đầu hét về phía sau: "Giám sát đạo sư, ở đây, chính là tên này vi phạm quy định, tự ý ẩu đả, mau bắt hắn lại, tước đoạt tư cách tham gia đại khảo của hắn."

Nụ cười trên mặt Tông Phú lập tức cứng đờ, sau đó hắn liền thấy một vị đạo sư mặc giám sát phục, mặt không cảm xúc từ phía sau Lý Lạc bước ra.

"Mẹ kiếp."

Tông Phú vốn thư sinh nho nhã cũng phải văng tục một tiếng, hắn không ngờ vị Thiếu phủ chủ Lạc Lan Phủ này lại chơi kiểu chẳng giống ai như vậy. Mấy ngày nay chuyện tranh đấu giữa học viên các đại học phủ ở Bạch Linh Viên xảy ra như cơm bữa, nhưng mọi người đều dựa theo quy tắc ngầm mà tự mình giải quyết, ai đời lại thấy cái loại người hở một tí là đi mách đạo sư bao giờ?

Còn cần mặt mũi nữa không?

Vị Thiếu phủ chủ này, đúng là không hề chơi theo bài bản gì cả.