Trong bãi đất trống hoang tàn.
Ngu Lãng cười hì hì ngồi trên mặt đất, Triệu Khoát thì bị treo lơ lửng trên đó, theo gió đung đưa, bất quá lúc này hắn cũng đang cất tiếng cười lớn.
"Ngu Lãng, cái đầu nhỏ của ngươi thật thông minh."
"Quá khen rồi." Ngu Lãng hất hất mái tóc, khiêm tốn đáp.
Sư Không mặt không chút biểu cảm nhìn hai người, rồi thu hồi ánh mắt, bọn hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, trước mắt cũng chỉ có thể ở đây mạnh miệng mà thôi, không cần để ý tới.