Bởi vì hành động này của Bùi Hạo, đã chẳng khác nào tự nắm binh quyền, có ý đồ chia rẽ Lạc Lam phủ.
"Bùi Hạo, ngươi muốn làm sụp đổ Lạc Lam phủ sao? Lạc Lam phủ sụp đổ, ngươi nghĩ mình sẽ nhận được bao nhiêu lợi ích?" Một nam tử trung niên bên phải trầm giọng nói, người này tên Lôi Chương, chính là một vị Các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga.
Bùi Hạo lắc đầu: "Ta đã nói, ta không muốn Lạc Lam phủ sụp đổ."
Hắn dường như im lặng vài hơi, rồi chuyển ánh mắt về phía Lý Lạc đang im lặng nãy giờ, cười nói: "Thật ra bảo ta tuân thủ quy củ, từ nay về sau nộp cống kim đầy đủ cũng không phải là không thể... Dĩ nhiên, với điều kiện Thiếu phủ chủ có thể đáp ứng ta một yêu cầu."
Trong khách sảnh, mọi người đều kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Bùi Hạo lại đột nhiên chuyển chủ đề sang Lý Lạc.
Lý Lạc thoát khỏi trạng thái "mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim", nhìn chằm chằm Bùi Hạo, có vẻ hiếu kỳ nói: "Ta cũng muốn biết, Bùi Hạo Chưởng sự có yêu cầu gì?"
Ánh mắt Bùi Hạo rời khỏi người Lý Lạc, chuyển sang Khương Thanh Nga, nhìn dung nhan tinh xảo lạnh lùng cùng thân hình yểu điệu của nàng, sâu trong đáy mắt hắn loé lên một tia tham lam nóng bỏng.
"Ta hy vọng Thiếu phủ chủ có thể giải trừ hôn ước với tiểu sư muội."
Lời này vừa thốt ra, không khí trong khách sảnh lập tức lạnh như băng.
Tuy Lý Lạc không nổi trận lôi đình, nhưng sắc mặt cũng trở nên vô cảm. Dù trước đó hắn và Khương Thanh Nga cũng đã thảo luận về việc hủy bỏ hôn ước, thậm chí còn đạt thành một giao ước.
Nhưng hôn ước là chuyện giữa hắn và Khương Thanh Nga, hai người họ có thể tùy ý bàn bạc, quyết định...
Còn Bùi Hạo này, xem là cái thá gì?
"Ầm!"
Ngay khi hàn ý trong lòng Lý Lạc đang dâng trào, đột nhiên một luồng năng lượng cường hoành trực tiếp bộc phát trong khách sảnh.
Luồng năng lượng kia rực rỡ như ánh sáng thánh thần, quét ngang qua, che khuất mọi nguồn sáng trong khách sảnh.
Sau đó, Lý Lạc mơ hồ thấy thân ảnh Khương Thanh Nga đang ngồi bên cạnh, lao ra như một vệt kinh hồng.
Nhắm thẳng về phía Bùi Hạo.
Đòn tấn công bất ngờ cũng khiến ánh mắt Bùi Hạo ngưng lại, ngay sau đó, kim quang sắc bén bộc phát từ trong cơ thể hắn.
Kiếm hình nhĩ trụy treo trên vành tai phải của hắn nhanh chóng rơi xuống, lớn nhanh trong gió, hoá thành một thanh kim sắc trường kiếm.
Trên trường kiếm, tướng lực kim quang sắc bén tuôn trào, phun ra nuốt vào bất định, tựa như vô số cầu vồng vàng.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, sóng xung kích năng lượng cuồng bạo bộc phát, lập tức chấn nát toàn bộ bàn ghế trong khách sảnh.
Chín vị Các chủ vội vàng ra tay, hóa giải dư âm năng lượng, rồi tập trung nhìn vào giữa sân.
Chỉ thấy nơi đó, hai bóng người đối đầu, mũi kiếm chạm nhau, chính là Khương Thanh Nga và Bùi Hạo.
Khương Thanh Nga tay cầm một thanh trọng kiếm, trên thân kiếm luân chuyển ánh sáng rực rỡ, ánh sáng kia cực kỳ chói mắt, chỉ cần nhìn vào liền khiến mắt người ta nhói đau.
Hơn nữa, cảm giác thần thánh tinh khiết, nóng bỏng kia cũng khiến bọn họ kinh hãi trong lòng.
Tướng lực quang minh thật bá đạo!
Đối diện Khương Thanh Nga, Bùi Hạo tay cầm kim sắc trường kiếm, tướng lực màu vàng tuôn ra từ trong cơ thể hắn thì lại vô cùng sắc bén và mãnh liệt.
Đó là Kim tướng chi lực.
Song kiếm va chạm, tướng lực đối đầu xung kích, khiến sàn nhà dần dần nứt vỡ.
Bùi Hạo thì hai mắt híp lại, cười nói: "Quang Minh tướng cửu phẩm, quả nhiên danh bất hư truyền. Tiểu sư muội rõ ràng chỉ là Địa Sát tướng sơ kỳ, nhưng tướng lực hùng hồn bá đạo này lại không hề kém bao nhiêu so với Địa Sát tướng hậu kỳ của ta."
"Kim tướng của ngươi hẳn là đã tăng lên thất phẩm rồi nhỉ? Xem ra ngày trước nuốt riêng không ít cống kim của Lạc Lam phủ." Khương Thanh Nga lạnh giọng nói.
Trước đây Kim tướng của Bùi Hạo là lục phẩm, nhưng lần giao thủ này, Khương Thanh Nga cũng cảm nhận được Kim tướng chi lực của đối phương trở nên mãnh liệt hơn. Mà Kim tướng lục phẩm muốn thăng lên thất phẩm, linh thủy kỳ quang cần thiết không phải là con số nhỏ.
Bùi Hạo không tỏ rõ ý kiến, một khắc sau, hắn và Khương Thanh Nga gần như đồng thời bộc phát tướng lực trong cơ thể, mũi kiếm hung hăng va chạm mạnh một cái.
Keng!
Tiếng kim loại vang lên kèm theo sóng năng lượng xung kích, bóng người cả hai đều lùi lại mấy bước.
"Bùi Hạo, ngươi càn rỡ!" Lúc này Lôi Chương và mấy vị Các chủ khác cũng lập tức xuất hiện sau lưng Khương Thanh Nga, sắc mặt tái mét quát lên.
Nhưng cũng có ba vị Các chủ xuất hiện sau lưng Bùi Hạo, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Bên ngoài khách sảnh, động tĩnh nơi này truyền ra, cũng khiến khu nhà cũ xảy ra chút hỗn loạn, có hai nhóm người như thủy triều từ các nơi xông ra, rồi đối đầu nhau.
"Tiểu sư muội, ngươi đây là định để cả Đại Hạ quốc đều biết Lạc Lam phủ xảy ra nội loạn sao?" Bùi Hạo cười nhạt nói.
Khương Thanh Nga sắc mặt lạnh như băng, trong mắt đẹp sát ý lưu chuyển: "Bùi Hạo, nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất nuốt những lời đó vào bụng đi. Chuyện của chúng ta, ngươi không có tư cách xen vào."
Bùi Hạo trầm mặc mấy hơi, nhíu mày nói: "Tiểu sư muội, muội hà tất phải như vậy? Hôn ước đó, đối với muội mà nói, e rằng chỉ là gánh nặng vướng víu mà thôi? Ta biết muội biết ơn sư phụ sư nương, nhưng không nhất thiết phải gả cho Lý Lạc, hắn thật sự không xứng với muội."
"Kẻ vong ân bội nghĩa, đương nhiên không hiểu biết ơn là gì." Khương Thanh Nga lạnh nhạt nói.
Bùi Hạo lắc đầu, rồi chuyển ánh mắt sang Lý Lạc, nói: "Lý Lạc, ngươi vốn thông minh, nên chắc hẳn ngươi biết thế nào là 'mang ngọc mắc tội'. Lạc Lam phủ đối với ngươi mà nói, là ngọc đẹp, Tiểu sư muội đây, bậc thiên chi kiêu nữ, đối với ngươi lại càng là vật không thể chạm tới."
"Hãy tin ta, nếu ngươi muốn dùng lòng biết ơn của Tiểu sư muội đối với sư phụ sư nương để trói buộc nàng, thì cuối cùng chỉ mang đến tai họa cho ngươi mà thôi."
Lý Lạc bình tĩnh nói: "Vậy theo ý ngươi, Lạc Lam phủ này và cả Thanh Nga tỷ, ta đều phải từ bỏ sao?"
"Nếu ngươi đủ thông minh thì nên làm vậy." Bùi Hạo gật đầu, nói với vẻ hơi thương hại: "Ta đây cũng là vì tốt cho ngươi thôi. Không có bản lĩnh thì nên bớt tham lam lại, như vậy may ra còn có thể làm một phú quý nhàn nhân."
Lý Lạc cười khẽ, nói: "Bùi Hạo, ngươi thật sự không lo lắng lỡ như có một ngày, phụ thân mẫu thân ta đột nhiên quay về sao?"
Đồng tử Bùi Hạo hơi co lại, ba vị Các chủ phía sau hắn sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Cuối cùng, Bùi Hạo khẽ lắc đầu, nói: "Lý Lạc, ngươi đừng ôm cái hy vọng đáng thương mà ấu trĩ đó nữa. Theo tin tức ta nhận được, sư phụ sư nương, e là không về được nữa rồi."
Hắn nhìn Lý Lạc, lộ vẻ thương cảm, thở dài.
"Cho nên... chỗ dựa lớn nhất của ngươi, mất rồi."
"Ngươi bây giờ, so với ta năm xưa, thì có gì khác biệt? Không... ngươi bây giờ, chưa chắc đã bằng ta lúc đó..."
"Dù sao thì khi đó ta tuy không có bối cảnh, rơi vào đường cùng, nhưng ít nhất, ta vẫn còn chút tiềm lực."
"Còn ngươi... chẳng có gì cả."