Sau đó nàng dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, cười nhạt với Lý Lạc: "Nhưng nếu ngươi cảm thấy khả năng không lớn, bây giờ cứ nói với ta một tiếng, ta có thể xem như phần ước định kia chỉ là lời nói nhất thời nông nổi của ngươi."
Lý Lạc chớp chớp mắt, rồi đưa tay ra, nói: "Đưa tay cho ta."
Khương Thanh Nga nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt, hơi sững sờ, nếu là người khác đối với nàng như vậy, có lẽ nàng đã vung kiếm chém tới, nhưng đối với Lý Lạc... quan hệ giữa hai người dù sao cũng rất đặc biệt.
Vì vậy, cuối cùng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay Lý Lạc.
Lý Lạc chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, cảm giác mềm mại ấy khiến lòng người xao xuyến, hơn nữa có lẽ vì Khương Thanh Nga sở hữu Quang Minh tướng nên làn da của nàng đặc biệt óng ánh trắng như tuyết, tựa như mỹ ngọc, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Nhưng Lý Lạc cố gắng nén lại ham muốn vuốt ve bàn tay nhỏ bé kia, sau đó vận chuyển một luồng tướng lực cực kỳ yếu ớt, từ lòng bàn tay tuôn ra.
Vẻ mặt Khương Thanh Nga vốn rất bình tĩnh, nhưng khi luồng tướng lực yếu ớt kia tràn đến, sắc mặt nàng lập tức trở nên ngưng trọng.
Năm ngón tay thon dài lật lại, nắm chặt lấy bàn tay Lý Lạc, một luồng cảm ứng tràn vào cơ thể hắn, cuối cùng, nàng phát hiện ra Tướng cung vốn trống rỗng trong cơ thể Lý Lạc giờ đây lại tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc.
Khương Thanh Nga có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt mang ý cười của Lý Lạc, một lát sau mới nói: "Đây là... Thủy tướng?"
"Ngươi đã có tướng rồi?!"
Một lúc lâu sau, Khương Thanh Nga mới chậm rãi buông tay ra, nói: "Là nhờ vật sư phụ sư nương để lại giúp ngươi giải quyết?"
Lý Lạc gật đầu.
Khương Thanh Nga khẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Đây thật sự là tin tức tốt nhất hôm nay."
"Thủy tướng này của ngươi, phẩm giai dường như không cao, nhưng lại có một cảm giác thuần khiết đặc biệt, có lẽ là do một số thiên tài địa bảo mà sư phụ sư nương để lại cho ngươi tạo thành."
"Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp."
Có thể thấy, tâm trạng của Khương Thanh Nga lúc này khá tốt, đôi mày liễu vốn hơi sắc bén cũng giãn ra đôi chút.
Cuối cùng, nàng còn nói đùa với Lý Lạc một câu: "Chúc mừng ngươi, lại tiến thêm một bước nhỏ đến mục tiêu muốn giải trừ hôn ước với ta rồi."
Lý Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng, rồi im lặng một lát, nói: "Ngươi cảm thấy câu nói trước đó của hắn liên quan đến phụ thân, mẫu thân ta có bao nhiêu phần đáng tin?"
Hàng mi thon dài của Khương Thanh Nga khẽ chớp, bình tĩnh nói: "Mặc dù ta không biết hắn lấy được chút tin tức đó từ đâu, nhưng ta chỉ cảm thấy, hạng người thiển cận như hắn, làm sao có thể biết được sự mạnh mẽ của sư phụ sư nương."
"Cho dù hai vị ấy vì vài nguyên nhân nào đó mà tạm thời bị trói buộc tay chân, nhưng ta tin rằng, hai vị ấy nhất định sẽ bình an vô sự."
Lý Lạc nghe vậy, cũng chậm rãi gật mạnh đầu.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Khương Thanh Nga đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, lúc này ánh nắng chiếu nghiêng xuống, rơi trên vóc dáng yêu kiều của nàng, ánh sáng lướt theo đường cong mềm mại, khiến người ta lòng xao xuyến.
"Ngày mai ta sẽ trở về Vương Thành, nếu ngươi có bất kỳ nhu cầu nào, đều có thể trực tiếp nói với Thái Vi, nàng sẽ ở lại Thiên Thục quận một thời gian, giúp ta quản lý các sản nghiệp của Lạc Lam phủ ở nơi này."
Sau khi dặn dò vài điều, Khương Thanh Nga nghiêng đầu, nàng nghiêng mặt nhìn Lý Lạc, ánh nắng chiếu lên gương mặt với đường nét hoàn mỹ.
Đôi mắt màu vàng kim kia, dưới ánh mặt trời cũng lấp lánh sáng ngời, khiến ánh mắt người nhìn như bị hút vào, khó mà quên được.
"Cho nên... Lý Lạc, hy vọng lần sau gặp lại ngươi, là ở Thánh Huyền Tinh học phủ."
Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng thì thầm.