Thượng Tam Môn.
Đạo Tông.
Tông chủ cùng chư vị trưởng lão tề tựu tại chấp pháp đường.
Trên bàn bên cạnh, đặt ba chiếc đồng hồ tinh xảo.
Dưới đường, ba người phàm đang quỳ.
“Tiên trưởng, ta thật sự đã khai hết rồi! Vị tiên nhân đến lôi kéo ta nhập bọn cũng nói như vậy, hắn bảo mình thuộc nhất mạch Tam trưởng lão Đạo Tông, Tam trưởng lão có cấp bậc là đại giảng sư của Vấn Đạo Minh, thân phận tôn quý. Chỉ cần ta có cống hiến cho Vấn Đạo Minh, thì đám đệ tử hậu bối trong gia tộc ta, có thể tùy ý tiến vào tông môn tu hành…”
Một gã thương nhân bụng phệ, y phục hoa lệ, nước mắt nước mũi tèm lem, dập đầu như giã tỏi: “Nếu không, làm sao ta lại biết được tên của Tam trưởng lão?”
“…” Nho sinh trung niên hung hăng trừng mắt liếc gã thương nhân kia một cái, nói: “Chỉ tại ta ham chén say sưa, vô tình tiết lộ thân phận của Vấn Đạo Minh, nhưng những chuyện khác ta sẽ không nói. Việc mà Vấn Đạo Minh đang làm, đều là tạo phúc cho thương sinh xã tắc, nay vì ta mà Vấn Đạo Minh bị liên lụy, tạ mỗ có chết cũng không chối từ, các ngươi có thể giết ta, nhưng đừng hòng biết được bất kỳ tin tức nào của những thành viên khác trong Vấn Đạo Minh.”
“Tiên trưởng, ta… ta cũng thuộc nhất mạch của Tam trưởng lão.” Kẻ cuối cùng mặc quan phục, khóc lóc kể lể: “Ta chỉ biết Lục vương gia là người của Vấn Đạo Minh, tiến vào Vấn Đạo Minh, hắn có thể giúp ta thăng quan…”
…
“Tam trưởng lão, ngươi có gì muốn nói?” Tông chủ nhìn về phía Tam trưởng lão, nhàn nhạt hỏi.
Người ở nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Tam trưởng lão ngẩn ngơ, hắn liếc gã thương nhân kia một cái, nói: “Tông chủ, ta sắp đột phá Hợp Đạo cảnh, đã bế quan trong môn mười năm, sao có thể gia nhập cái Vấn Đạo Minh gì đó? Cái tên Vấn Đạo Minh này, ta còn chưa từng nghe qua…”
Nho sinh nọ liếc mắt nhìn Tam trưởng lão với vẻ kính phục, không hổ là đại giảng sư của Vấn Đạo Minh, diễn xuất tự nhiên như vậy, tâm thái bình tĩnh như vậy…
Gã thương nhân bị Tam trưởng lão liếc mắt, sợ tới mức mặt mày xám ngoét, ánh mắt khát vọng nhìn về phía tông chủ trên cao, nói: “Tiên trưởng, trong lời thề của Vấn Đạo Minh có một điều là không được tiết lộ sự tồn tại của Vấn Đạo Minh cho người ngoài.”
Tam trưởng lão địa vị cao trọng, hưởng thụ vô vàn lợi ích từ Vấn Đạo Minh, một khi thừa nhận sẽ thân bại danh liệt, tuyệt đối không thể thừa nhận. Nhưng nay ta đã buộc phải tiết lộ về Vấn Đạo Minh, bọn chúng nhất định sẽ không tha cho ta.
“Tiên trưởng, ta thật sự mới gia nhập Vấn Đạo Minh, chưa từng làm việc gì cho Vấn Đạo Minh, cũng chưa từng hưởng bất cứ lợi ích nào, cầu xin tiên trưởng cứu ta, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, ta không muốn chết…”
“Ngươi ăn nói hàm hồ! Ta hưởng lợi ích gì từ Vấn Đạo Minh chứ!” Tam trưởng lão giận tím mặt, đột ngột đứng dậy, uy áp Luyện Hư cảnh trực tiếp đè ép về phía gã phú thương mập mạp.
“Bịch!” Một tiếng vang lên, gã phú thương mập mạp bị áp chế nằm rạp xuống đất.
“Tam trưởng lão, người đang làm gì vậy?” Trưởng lão chấp pháp đường phất tay nhẹ nhàng, xua tan uy áp của Tam trưởng lão.
“Hắn muốn giết ta, hắn muốn giết ta diệt khẩu!” Gã phú thương mập mạp mặt mày xám xịt, cả người run lẩy bẩy như cầy sấy, không dám nhìn Tam trưởng lão, “Trưởng lão, cứu ta!”
“Ngươi…” Tam trưởng lão tức giận đến run người, nhìn vị trưởng lão chấp pháp đường đang chắn trước mặt gã phú thương, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng hít sâu một hơi, “Xin Tông chủ minh giám, ta căn bản không biết cái Vấn Đạo Minh gì đó, cũng không phải đại giảng sư nào cả.”
“Tam trưởng lão bớt giận, chi bằng cứ để hắn nói hết mọi chuyện về Vấn Đạo Minh, để chư vị trưởng lão phán xét, thế nào?” Tông chủ liếc nhìn Tam trưởng lão, thản nhiên nói.
“Được.” Tam trưởng lão trừng mắt nhìn gã phú thương, “Ngươi cứ nói, nếu dám nói sai nửa lời, không ai bảo vệ được ngươi đâu.”
“Hôm đó, có hai vị tiên trưởng đột nhiên xuất hiện trong phòng ta, nói rằng ta đã đủ tư cách gia nhập Vấn Đạo Minh…” Gã phú thương rụt rè nhìn Tam trưởng lão, lau mồ hôi trên trán, lắp bắp kể lại quá trình gia nhập.
“… Người đó nói Vấn Đạo Minh đã truyền thừa năm ngàn năm, bọn chúng đã thao túng sự thay đổi của các triều đại, trong đó loạn cuối Đường, loạn Bát Vương đều do bọn chúng âm thầm thúc đẩy.
Bọn chúng còn âm thầm thúc đẩy sự hưng thịnh của Nho gia, vị đại nho Thái Chương Danh đề xuất ‘Thiên Nhân Hợp Nhất Luận’ cũng là người của Vấn Đạo Minh.”
Kẻ nọ nói ta kinh doanh có phương pháp, đem cả đời kinh thương đúc thành sách, nhập vào kinh tế học của Vấn Đạo Minh, cho hậu thế khám phá bí mật kinh doanh, lưu danh thiên cổ.
Hắn còn hứa hẹn vô vàn điều kiện, đáp ứng thông qua Vấn Đạo Minh để Hàn gia của ta trở thành thế gia ngàn năm. Ta nhất thời tâm mê ý loạn, liền đáp ứng gia nhập Vấn Đạo Minh…”