TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Vật Diễn Sinh Kỹ Của Ta Mới Là Chính Thống

Chương 73: Ta Sẽ Cho Ngươi Biết Một Vài Bí Mật (1)

Thấy Lý Dã thu nhận Công Tôn Kiệt, Sử Tường cùng những người khác không thể ngồi yên, nhao nhao lên tiếng: “Lý gia, bọn ta cũng muốn bái sư.”

Một đồ đệ là đủ, thu nhiều đồ đệ để làm gì?

Kỹ năng mới đã xuất hiện, thứ hắn cần hơn là đồng đội.

Lý Dã mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn bọn họ, quát lớn: “Lo mà đá bóng cho tốt, tạo dựng danh tiếng của các ngươi, bái sư cái gì? Ta muốn xây dựng câu lạc bộ, không phải môn phái, đừng có nghĩ đến mấy chuyện tà môn ngoại đạo đó.”

“Câu lạc bộ như sắt thép, cầu thủ như nước chảy, nếu đá không tốt, đừng nói bái ta làm sư phụ, dù nhận ta làm cha, ta cũng đá các ngươi ra ngoài…”

Một câu nói khiến Sử Tường cùng những người khác rụt cổ lại, không dám nói thêm gì, chỉ là ánh mắt nhìn Công Tôn Kiệt thoáng qua một tia ai oán.

“Các ngươi cũng đừng không phục, tiếp theo ta sẽ lấy thân phận huấn luyện viên chỉ đạo các ngươi đá bóng, nếu đá tốt, thu nhận làm đồ đệ cũng không phải là không thể.” Lý Dã chuyển giọng, lại ném cho bọn họ một quả táo ngọt.

Sử Tường cùng những người khác mừng rỡ khôn xiết, như được tiêm thêm động lực vô tận, đồng loạt lên tiếng: “Lý gia yên tâm, bọn ta nhất định sẽ đá bóng thật tốt.”

Lý Dã hừ một tiếng, lại nhìn về phía Văn Nhân Xuyên: “Văn chưởng môn, việc xây dựng sân bóng và tuyên truyền của Thanh Thành phái cũng phải theo kịp, đã muốn đá bóng thì phải khuếch đại tầm ảnh hưởng lên mức cao nhất.”

“Vâng.” Văn Nhân Xuyên nhìn Lý Dã, do dự một chút rồi hỏi: “Lý gia, trận đấu với Thanh Thành phái, ngài có ra sân không?”

“Đương nhiên là ra sân, có vấn đề gì sao?” Lý Dã đáp.

Văn Nhân Xuyên cười khổ: “Lý gia, thực lực của ngài sánh ngang tông sư, một người có thể địch lại mười người, trận đấu như vậy còn gì đáng xem!”

“Văn chưởng môn không cần để tâm chuyện này, ta bị thương khá nặng, thực lực chân chính cũng chỉ tương đương với các ngươi, lần này cũng là bị Mộ Dung Khai Tín ép đến đường cùng, mới dùng bí pháp để hao tổn bản thân.” Lý Dã cười nói, “Có lẽ khi đá bóng, thực lực của ta còn không bằng Văn chưởng môn đâu!”

Sử Tường cùng những người khác liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lý Dã, từng người một đều rất sốt ruột, hận không thể xông lên bịt miệng hắn lại.

Lời này có thể nói ra sao?

Nơi này người đông như vậy, nhỡ đâu truyền ra ngoài bị kẻ có ý đồ xấu nghe được thì làm sao?

Ngụy Minh Trạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ uống trà, tựa hồ không nghe thấy gì.

Có thể ngồi lên vị trí Tri phủ này, hắn khôn khéo vô cùng, tự nhiên biết phàm là những lời có thể nói ra, đều là do người khác muốn cho ngươi nghe thấy.

Thật sự tin lời hắn, rồi đến ám toán hắn, mới là ngu xuẩn.

Văn Nhân Xuyên cũng không tin, nhưng Lý Dã đã nói ra những lời này, cũng tương đương với việc hứa hẹn, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Đã Lý gia nói như vậy, vậy ta yên tâm rồi, thi đấu chính là phải cân tài cân sức mới hay!”

“Đúng, cân tài cân sức.” Lý Dã mỉm cười gật đầu, nhìn quanh mọi người trong phòng, “Các môn phái gia nhập ngày càng nhiều, chẳng bao lâu nữa Thiên Đạo Minh, Xích Viêm Giáo những thế lực khổng lồ này cũng sẽ tham gia giải đấu, ngôi vị quán quân rơi vào tay ai vẫn chưa thể biết được, cho nên mọi người đều không thể lơ là, phải phô diễn hết những chiêu trò đặc sắc, danh tiếng càng cao thì thực lực càng mạnh.”

Công Tôn Kiệt chép lại 《 Huyền Quang Tâm Pháp 》, cùng Văn Nhân Xuyên đến thỉnh giáo Đồng Dịch về phương pháp tuyên truyền, sau đó lần lượt rời đi, trở về tông môn chuẩn bị cho câu lạc bộ của mình.

Thiên Lang Cốc lập tức trở nên yên tĩnh.

Lý Dã lấy danh nghĩa huấn luyện, tổ chức một trận đấu giao hữu trong đội.

Sau khi trọng thương một đồng đội, kỹ năng mới vẫn không có tác dụng, dập tắt ý niệm lợi dụng sơ hở để tăng công lực của Lý Dã.

Có lẽ việc đả thương đồng đội, còn có một điều kiện ẩn khác, chính là trong lúc đối mặt với kẻ địch chung, thì kỹ năng mới phát huy tác dụng.

Nếu không, nếu có thể đả thương đồng đội của mình mọi lúc mọi nơi, đều có thể gia tăng công lực, thì kỹ năng mới này e rằng đã trở thành kỹ năng lợi hại nhất, dựa vào nó, có thể tăng công lực của bản thân và đồng đội lên tận trời xanh.

Công lực của Lý Dã tăng gấp mười lần, công lực của Sử Tường và những đồng đội khác bị Lý Dã trọng thương cũng tăng gấp đôi, cộng thêm phần thưởng sau khi thắng trận, Vu Phi và Đặng Uy đã thành công bước vào hàng ngũ cao thủ Tiên Thiên.

Từ đó, Câu lạc bộ Nhạc Tử Nhân có năm cao thủ Tiên Thiên, mang lại đủ tự tin cho các thành viên còn lại.

...

Đêm đó, Thiên Lang Cốc vạn vật đều tĩnh lặng.

Ngoại trừ những người canh gác, phần lớn thành viên câu lạc bộ đều đang luyện công. Lý Dã đã cho bọn họ đủ động lực, các đối thủ trong giải đấu sắp tới ngày càng mạnh, không ai muốn bị bỏ lại phía sau, huống hồ, còn có mồi nhử đệ tử của Lý Dã như củ cà rốt treo trước mặt.