“Cơ duyên thuộc về Bình Vân Thiên ta cuối cùng cũng tới!”
Bình Vân Thiên kích động đến suýt chút nữa trào nước mắt, từ khi bước chân vào con đường tu hành, tài nguyên trong tộc gần như đều dồn hết cho tam kiệt trong tộc, phần có thể rơi xuống hắn ít ỏi vô cùng. Tuy nói sau này tam kiệt vẫn lạc, nhưng hắn cũng đã lớn tuổi, tộc lại dồn trọng tâm vào những mầm non mới khác.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này cứ vậy mà trôi qua.
Nào ngờ đâu.
Trời thấy còn thương.