TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Bắt Đầu Với Tin Tình Báo Mỗi Ngày

Chương 57: Trục xuất, lại có thêm một gia thần

"Ợc"

Gã đại hán nấc một tiếng, liếm sạch giọt Phục Nguyên Linh Tửu cuối cùng trong bầu rượu, vẻ mặt thòm thèm nhìn sang Tả Khâu Minh:

"Đạo hữu, rượu linh biến chất này của ngươi còn không? Có bao nhiêu ta uống hết bấy nhiêu, không lấy của ngươi một viên linh thạch nào."

Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người sững sờ.

Khi định thần lại, thấy gã đại hán uống hết bầu Phục Nguyên Linh Tửu vẫn nhảy nhót tưng bừng, nào có chút dáng vẻ trúng độc, không khỏi cười rộ lên, chỉ trỏ Tả Khâu Minh nói:

"Ta nói này vị đạo hữu, tam đệ của ngươi tu vi tuy thấp, nhưng dù sao cũng là một Luyện Khí sĩ, ngay cả mua phải rượu linh biến chất cũng không nhận ra, chẳng lẽ mắt mù rồi sao?"

"Đúng vậy, muốn vu vạ người ta cũng phải kiếm cớ nào nghe lọt tai một chút chứ. Đi đi, đi đi, đừng cản đường chúng ta mua đồ."

Tả Khâu Minh bị chế giễu đến mặt lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn gã say rượu đầu bù tóc rối kia, vẫn già mồm cãi láo:

"Gã say này rõ ràng do Phó gia phái tới để phi tang chứng cứ! Ta không cần biết! Tóm lại tam đệ của ta chính là uống phải rượu linh biến chất của Phó gia các ngươi nên mới trúng độc! Hôm nay Phó gia các ngươi không cho ta một lời công đạo, thì ba huynh đệ chúng ta quyết không đi!"

Tả Khâu Minh bắt đầu giở trò ăn vạ.

Trong tiệm ồn ào huyên náo.

Rất nhanh, đội chấp pháp của phường thị đã nghe tin tức chạy tới.

Phó Trường Sinh nãy giờ vẫn im lặng lúc này lập tức tiến lên một bước, chắp tay nói:

"Trần đội trưởng, ngài đến thật đúng lúc. Vị đạo hữu nằm dưới đất này nói là uống Phục Nguyên Linh Tửu của nhà ta mà trúng độc. Xin Trần đội trưởng hãy kiểm tra kỹ thương thế của người này, trả lại sự trong sạch cho Phó thị."

Tam đệ của Tả Khâu Minh nằm trên đất, môi tím tái, mặt xám ngoét, rõ ràng là dấu hiệu bị Ngân Ban Độc Xà cắn. Phó Trường Sinh trong nhà nuôi mấy trăm con Ngân Ban Độc Xà nên vô cùng quen thuộc.

Vì vậy.

Từ đầu hắn đã rất bình tĩnh.

Vừa nghe phải nghiệm thương, mặt Tả Khâu Minh lập tức thoáng vẻ hoảng hốt, vội đổi giọng:

"Hừ, coi như ta xui xẻo! Nhị đệ, đi thôi!"

Hai người bọn họ nâng cáng lên định rời đi.

Phó Trường Sinh nhoáng người lên, chặn đường bọn họ, lạnh lùng nói:

"Các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, xem Phó gia là cái chợ hay sao? Sau này nếu ai cũng học theo các ngươi, vậy Phó gia còn làm ăn thế nào được nữa?! Hôm nay không làm rõ chuyện này, ba người các ngươi đừng hòng bước ra khỏi tiệm nửa bước!"

"Phó tộc trưởng nói rất phải! Tả Khâu Minh, mau đặt tam đệ ngươi xuống."

Trần đội trưởng vội vàng phụ họa.

Đùa sao chứ.

Phó Trường Sinh bây giờ là người đang được lòng Phong trưởng lão.

Nếu để lão nhân gia ngài ấy biết Phó gia chịu oan ở phường thị, chẳng phải sẽ trách tội y chấp pháp bất lực hay sao.

Trần đội trưởng đưa tay phải lên, 'xoẹt' một tiếng xé toạc áo bào của tam đệ Tả Khâu Minh, quả nhiên thấy dưới nách có một vết cắn của Ngân Ban Độc Xà.

Lập tức sa sầm mặt, nói:

"Tam đệ của ngươi rõ ràng bị Ngân Ban Độc Xà cắn, lại dám ăn nói hàm hồ, bôi nhọ danh tiếng tiệm của Phó gia! Người đâu! Lập tức trục xuất ba huynh đệ bọn chúng khỏi phường thị, ghi vào sổ đen, trong vòng mười năm không được bước vào phường thị nửa bước!"

"Vâng, đội trưởng!"

Người của đội chấp pháp lập tức xông tới, áp giải ba huynh đệ Tả Khâu Minh đi.

Tả Khâu Minh nghển cổ định nói gì đó, nhưng bị Trần đội trưởng hung hăng trừng mắt. Trần đội trưởng là tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong, lại là người của Thượng Quan gia tộc, gã cũng là kẻ sợ mạnh bắt nạt yếu, lập tức nuốt những lời định nói vào bụng.

Sau khi bị trục xuất khỏi phường thị.

Sắc mặt Tả Khâu Minh trở nên cực kỳ khó coi.

Gã vạn lần không ngờ hôm nay Phó Trường Sinh lại có mặt ở phường thị. Ngày thường tiệm của Phó gia chỉ do một tiểu nhị Luyện Khí kỳ cấp thấp trông coi, gã vốn tưởng là quả hồng mềm dễ nhắm, ai ngờ lại đá phải tấm sắt.

Nhiệm vụ thất bại!

Tả Khâu Minh hừ lạnh một tiếng, ngọc phù bên hông loé sáng, gã nhìn quanh, thấy một bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện trong rừng cây phía trước. Gã quay lại dặn dò nhị đệ vài câu rồi tiến vào rừng. Một lát sau, một người mặc hắc bào từ trong rừng bước ra, kẻ đó đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt mũi.

Hai người nói gì đó trong rừng không ai biết.

Lúc Tả Khâu Minh từ trong rừng đi ra, gã ước lượng chiếc hộp trong tay, mặt lộ vẻ vui mừng.

Trong phường thị.

Tiệm của Phó gia đã khôi phục lại trật tự.

Gã đại hán giật rượu linh của Tả Khâu Minh lúc nãy vẫn còn ở trong tiệm, mắt nhìn chằm chằm vào Phục Nguyên Linh Tửu trên kệ hàng.

Phó Trường Sinh tiến lên một bước, chắp tay nói:

"Hôm nay đa tạ đạo hữu đã giải vây. Xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?"

Nhưng gã đại hán dường như không nghe thấy, chỉ nhìn không chớp mắt vào vò rượu trên kệ, dáng vẻ thèm nhỏ dãi.

Tiểu nhị tiến lên một bước, ghé vào tai Phó Trường Sinh nói nhỏ:

"Gia chủ, vị đại hán này vào phường thị từ ba ngày trước. Gặp ai lão cũng nói mình là Trận Pháp Đại Tông Sư gì đó, nhưng trên người không có chút dao động pháp lực nào, lại có vẻ điên điên khùng khùng. Trên người không có một viên linh thạch, cả ngày cứ đứng trước cửa tiệm. Hỏi lão sao lại đứng đây, lão nói không uống được rượu thì ngửi mùi rượu cũng tốt."

Phó Trường Sinh sững người.

Lẽ nào vị Trận Pháp Đại Tông Sư bị mất tu vi mà tình báo nhắc tới chính là người này?

Hắn lấy một bình Phục Nguyên Linh Tửu từ trên kệ đưa cho gã đại hán.

Mắt gã đại hán lập tức sáng rực lên:

"Cho ta?"

"Ừm, đây là để cảm tạ ơn giải vây của đạo hữu. Xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?"

Gã đại hán mở nắp bình, ngửa cổ tu ừng ực một hơi cho đã, sau đó mới lau miệng, nở một nụ cười bí ẩn với Phó Trường Sinh:

"Ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng nói cho ai biết nhé, ta chính là Trận Pháp Đại Tông Sư nổi danh khắp Loan Châu, mọi người đều tôn xưng ta là Vu tông sư."

Tiểu nhị đứng bên cạnh cố sức nháy mắt với Phó Trường Sinh, ra hiệu bảo hắn đừng nghe lời gã điên này.

Phó Trường Sinh lại lấy thêm một bình linh tửu từ trên kệ, cười nói:

"Vu tông sư, ngài và ta gặp nhau là duyên phận, không biết ngài có bằng lòng đến hậu viện vừa thưởng rượu vừa trò chuyện không?"

Nghe có rượu uống.

Vu tông sư gật đầu lia lịa, vội vàng theo Phó Trường Sinh vào hậu viện.

Tới hậu viện.

Phó Trường Sinh vỗ lên trữ vật đại, tức thì một cái hộp bay tới trước mặt Vu tông sư:

"Vu tông sư, tộc muội của ta đang tu luyện, để tránh làm phiền nàng, ngài có thể giúp ta bố trí một pháp trận bình chướng được không?"

Vu tông sư tỏ vẻ không hứng thú.

Chỉ nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay Phó Trường Sinh.

Phó Trường Sinh thấy thế, cười nói:

"Sau khi bố trí xong pháp trận, bình linh tửu này sẽ là của ngài."

"Thật không?"

"Thật!"

Vu tông sư liếm môi, tay phải bắt pháp quyết. Lập tức, từng viên linh thạch trong hộp bay lên, thoáng chốc đã rơi vào những vị trí huyền diệu trong sân. Theo pháp ấn của lão thay đổi, 'vù' một tiếng, hậu viện sáng lên một màn sáng rực rỡ. Màn sáng úp ngược xuống, bao phủ linh thụ cùng Mặc Lan đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện bên trong.

Gần như không tốn chút sức lực nào.

Tùy tay đã bố trí xong một pháp trận nhất giai, lại chỉ dùng linh thạch làm vật liệu bố trận, người này quả nhiên là một Trận Pháp Sư dày dạn kinh nghiệm.

Khóe miệng Phó Trường Sinh khẽ nhếch lên.

Đúng là đạp phá giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn công.

Hắn đưa bình linh tửu cho Vu tông sư, đợi lão uống xong mới cười nói:

"Vu tông sư, trên núi của tộc ta có một hầm rượu chuyên dùng để ủ linh tửu. Tộc đệ của ta vừa nghiên chế ra một loại linh tửu nhất giai trung phẩm mới, mấy ngày nữa sẽ mở vò. Không biết Vu tông sư có bằng lòng lên núi một chuyến, giúp ta thẩm định một phen không?"