TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Bắt Đầu Với Tin Tình Báo Mỗi Ngày

Chương 89: Một tiếng hót kinh người, sát tâm nổi lên (1)

Nghe Thượng Quan Hồng Ngọc quan tâm, Phó Trường Sinh thầm cảm kích, vì số hồn tinh Vu bà bà đưa cho sau đó hắn vẫn chưa kịp kiểm đếm nên trong lòng cũng không chắc chắn, lúc này có phần căng thẳng.

Từng chiếc hộp của Lôi gia được nộp lên và mở ra.

Rất nhanh.

Trong điện liền vang lên giọng đọc trong trẻo của Thượng Quan Vũ:

"Hồn tinh nhất giai hạ phẩm ba trăm hai mươi tám viên, hồn tinh nhất giai trung phẩm chín mươi hai viên, hồn tinh nhất giai thượng phẩm hai mươi lăm viên, hồn tinh nhất giai cực phẩm hai viên."

"Quy đổi theo điểm công huân của triều đình, tổng cộng là hai mươi điểm công huân triều đình, ngoài ra ban thưởng năm nghìn hạ phẩm linh thạch."

Số hồn tinh của Lôi gia lại nhiều hơn dự kiến, tổng cộng hơn bốn trăm viên, còn có một viên hồn tinh nhất giai cực phẩm, tương đương với ba mươi viên hồn tinh nhất giai hạ phẩm.

Phó Trường Sinh nhớ rõ tổng số hồn tinh của mình chưa tới hai trăm viên, hơn nữa hầu hết đều là hồn tinh nhất giai hạ phẩm, cho dù cộng thêm số Vu bà bà đưa, e rằng cũng không đuổi kịp Lôi gia.

Lôi tộc trưởng mặt mày tươi cười lùi lại một bước, còn làm tư thế mời với Phó Trường Sinh:

"Phó tộc trưởng, đến lượt ngươi rồi."

Rõ ràng là vô cùng tự tin sẽ đoạt được ngôi vị đứng đầu trong đại tỷ thí thế gia lần này.

Ngô tộc trưởng đứng bên cạnh thậm chí đã không đợi được mà nhỏ giọng mời Liễu Khánh Vân lát nữa đến Cửu Thiên Lâu dự tiệc ăn mừng.

Phó Trường Sinh hít sâu một hơi.

Lấy ra chiếc hộp đựng trong trữ vật đại mà mình đã chuẩn bị trước.

Khi từng chiếc hộp rơi xuống bàn đăng ký, Ngô tộc trưởng vốn đang nói chuyện với Liễu Khánh Vân lập tức ngừng lại, ánh mắt đảo qua mặt bàn, phát hiện số hộp Phó gia lấy ra cũng khoảng một trăm chiếc, tính ra số hồn tinh ít nhất cũng phải hơn hai trăm viên.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Liễu Khánh Vân lẩm bẩm:

"Phó gia đây là đi cướp bóc trong đó sao?!"

Liễu gia bọn họ có bốn vị tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, ở Vạn Quỷ Uyên cũng chỉ giết được sáu mươi quỷ binh, Phó gia chỉ có một mình Phó Trường Sinh là Luyện Khí hậu kỳ, hắn có đánh chết cũng không tin số hồn tinh này là do Phó gia tự tay giết quỷ mà có được.

Ngô tộc trưởng có phần căng thẳng:

"Biểu huynh, số hồn tinh của Phó gia sẽ không vượt qua chúng ta chứ?"

"Không thể nào."

Lôi tộc trưởng vô cùng tự tin.

Tuy không biết Phó gia dùng thủ đoạn gì để có được nhiều hồn tinh như vậy, nhưng Lôi gia bọn họ có hơn bốn trăm viên, về số lượng rõ ràng đã bỏ xa một khoảng.

Lôi tộc trưởng ung dung cười khen Phó Trường Sinh một câu:

"Phó tộc trưởng quả nhiên chiến lực phi thường, hậu sinh khả úy."

Thượng Quan Vũ phụ trách đăng ký cũng tán thưởng gật đầu với Phó Trường Sinh.

Sau khi phẩm giai và số lượng hồn tinh cụ thể được công bố.

Ngô tộc trưởng mới thở phào nhẹ nhõm.

Số hồn tinh của Phó gia ít hơn bọn họ hai phần ba, kém không chỉ một chút.

Bên kia.

Thượng Quan Vũ định ghi số lượng đã kiểm đếm vào sổ thì bị Phó Trường Sinh gọi lại:

"Vũ quản sự xin chờ một chút, ta vẫn còn một ít hồn tinh chưa lấy ra."

Vẫn còn?!

Mọi người đều sững sờ.

Lôi tộc trưởng lại không để tâm, thầm nghĩ dù Phó Trường Sinh còn hồn tinh khác chưa lấy ra thì cũng chỉ khoảng hơn mười viên, nhiều lắm là vài chục viên.

Vậy mà.

Ngay khoảnh khắc sau.

Nụ cười trên mặt Lôi tộc trưởng lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy hào quang lóe lên.

Từ một trữ vật đại khác của Phó Trường Sinh, từng chiếc hộp bay ra, dường như vô cùng vô tận.

Một lúc lâu sau.

Trên mặt bàn lại được xếp ngay ngắn thêm hơn một trăm chiếc hộp nữa.

Nếu mỗi hộp đều chứa đầy hồn tinh.

Vậy cộng với số trước đó, ít nhất cũng phải hơn bốn trăm viên, gần như ngang bằng với Lôi gia.

Liễu Khánh Vân đứng xem náo nhiệt bên cạnh chỉ cảm thấy cổ họng lại khô khốc, trong lòng lẩm bẩm:

"Phó... Phó gia lấy đâu ra nhiều hồn tinh như vậy? Chẳng lẽ đám người Trương lão tổ thật sự bị tên đoản mệnh Phó Trường Sinh này giết chết?!"

Nghĩ đến đây.

Liễu Khánh Vân không khỏi rùng mình.

Ánh mắt nhìn Phó Trường Sinh thêm vài phần sợ hãi và kiêng dè, đồng thời giọng nói kia lại vang lên trong đầu: "Hay là trả lại ba vạn linh thạch kia cho Phó gia thì hơn."

Dù sao đi nữa.

Trên người Mi Trinh vẫn chảy dòng máu của Liễu gia.

Hai nhà cũng chưa đến mức hoàn toàn trở mặt, chỉ cần hắn hạ mình xuống, quan hệ hai nhà sẽ có cơ hội hòa hoãn.

Thế nhưng.

Đối với kẻ ngày thường tiếc rẻ từng viên linh thạch như hắn, việc phải lấy ra ba vạn linh thạch kia quả thực còn đau đớn hơn cả bị đâm tim móc gan.

Nhất thời.

Trong đầu Liễu Khánh Vân diễn ra cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Bên kia.

Ngô tộc trưởng hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, không nhịn được lên tiếng trước tiên:

"Phó tộc trưởng, ngươi đang diễn trò ảo thuật đấy ư? Không thể lấy cả hộp rỗng ra lừa người như vậy được."

Có đánh chết lão cũng không tin Phó gia có thể lấy ra nhiều hồn tinh như vậy.

Ngay cả Thượng Quan Vũ phụ trách đăng ký cũng thoáng kinh ngạc, sau đó không đợi được mà phất tay áo, "ong" một tiếng, tất cả hộp đều mở ra, chỉ thấy bên trong bày đầy hồn tinh ngay ngắn, không có một chiếc nào rỗng cả.

Ảo tưởng cuối cùng tan vỡ.