Phó Khang "ầm" một tiếng chết không nhắm mắt ngã xuống bên cạnh Trần thị, Phó Khang chính là mạng của Trần thị, tận mắt nhìn thấy con trai mình nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ cứ như vậy chết ngay trước mặt mình, Trần thị gan mật như muốn nứt ra, "ao" một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tay chân cùng dùng bò dậy từ dưới đất, giống như dạ xoa nhào về phía Thạch Đầu:
"Đoản mệnh quỷ, ngươi là cái thá gì, cũng dám động đến con trai ta, chết cho ta, đi chết cho ta, đi chết!!"
Thạch Đầu hiển nhiên là bị đánh nhiều rồi, lần này lại phản ứng linh mẫn nghiêng người một cái.
Trần thị nhào hụt lập tức ngã sấp mặt, một ngụm răng cửa đều bị vỡ vụn, nhưng lại không hề để ý, xoay người lại giương nanh múa vuốt nhào về phía Thạch Đầu:
"Đoản mệnh quỷ, mười ba năm trước, ta không nên nhất thời mềm lòng, nên để ngươi và con mẹ chết tiệt của ngươi cùng nhau xuống gặp Diêm Vương!"