Ô Thanh nắm chặt tay sư phụ, nước mắt lã chã rơi xuống làn da khô héo của lão nhân, nhưng lại không thấm vào được, dường như thân thể này sớm đã không còn là huyết nhục chi khu nữa.
“Ngươi… thực ra…” Môi Ô Mộc khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, “không phải là đệ tử của ta…”
Ô Thanh toàn thân chấn động.
Trong mắt Ô Mộc thoáng hiện một tia dịu dàng, đó là thứ cảm xúc mà lão rất hiếm khi bộc lộ.
“Ngươi là… cốt nhục của ta…”