Sáng sớm, mưa thu giăng mắc.
So với sương phòng rộng rãi sáng sủa, sài phòng nơi góc viện lại chật hẹp, tối tăm, lạnh lẽo, chỉ mơ hồ vọng ra tiếng "ô ô" của một nam tử.
Trong sài phòng, Dạ Lang Tam hoàng tử Hưng Nhân gần như trần truồng, bị dây thừng trói buộc tiên thiên linh khí trói chặt, vứt xó. Tư thế trói nghiệt ngã khiến hắn muốn ngồi cũng chẳng thể, chỉ có thể tựa lưng vào tường, miệng bị nhét giẻ, trợn trừng mắt, vừa hoảng sợ, vừa mờ mịt, lại phẫn nộ giãy giụa khỏi trói buộc.
Từ khi bị kẻ thần bí đánh ngất đêm qua, đến lúc tỉnh lại, hắn đã thấy mình bị trói ở nơi này. Xung quanh tối tăm, hắn chẳng thể xác định được mình đang ở đâu. Điều duy nhất hắn dám chắc, đây tuyệt đối không phải phủ đệ của hắn.
Hắn hoảng sợ, bởi kẻ trói hắn, thực lực tuyệt đối hơn hẳn hắn. Cảm giác này, khiến hắn sống lại những tháng ngày trước kia, khi vận mệnh không nằm trong tay, chỉ sống trong lo sợ.