Lương Tùng quanh năm ở Ngu Châu, dĩ nhiên gia quyến cũng đến đây bầu bạn với hắn.
"Đồ ngốc." Đối diện phụ nhân là một thiếu nữ, nàng mặc áo váy đỏ, trông chỉ khoảng mười tám, đôi mươi. Dung nhan nàng thanh tú như lá liễu, tự nhiên mà trang nhã, đôi môi đỏ như máu đầy gợi cảm, toát lên vẻ quyến rũ bẩm sinh.
Thiếu nữ tên là Lương Tuyết, là con gái của Lương Tùng, nàng đã đính ước, sang năm sẽ xuất giá.
Nàng không thích phụ nhân này. Thứ nhất, gia đình phụ nhân vốn là thương nhân. Thứ hai, phụ nhân ít học, trong mắt nàng cực kỳ ngu ngốc, chỉ nhờ tài múa mà được phụ thân sủng ái. Thứ ba, phụ nhân chỉ lớn hơn nàng ba tuổi nhưng lại thành di nương của nàng.
"Chát!" Lương Tùng đập mạnh đũa xuống bàn, quát: "Ai cho ngươi nói chuyện với nương ngươi như vậy? Không lớn không nhỏ, mau xin lỗi!"