Ý định tỏ vẻ đàn chị của Dịch Thi Ngôn không sai, nhưng đôi mắt to tròn linh động, cùng với khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết, hoàn toàn không toát lên chút uy nghiêm nào.
Dù nàng có làm ra vẻ, người khác cũng chẳng nhận ra.
Hạ Chỉ Tình vốn là người thông minh, chỉ có trong chuyện tình cảm mới trở nên khờ dại.
Trần Mặc còn chưa cho nàng danh phận, tức là nàng ở Trần gia còn chưa có chút địa vị nào, thêm vào đó, nàng cũng chẳng phải kẻ thích tranh giành, cho nên dĩ nhiên sẽ không đối chọi với Dịch Thi Ngôn, mỉm cười nói: “Hóa ra là Dịch tỷ tỷ, Mặc Lang từng kể về tỷ, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.”
Dịch Thi Ngôn vốn không phải người hay ghen tuông, tâm hồn trong sáng như tờ giấy trắng. Thấy Hạ Chỉ Tình tươi cười chào đón, không giống như những gì Tiểu Linh vừa nói trong phòng, nàng lập tức quên sạch những lời Tiểu Linh dặn dò, cười đáp: