Một đêm thoáng qua.
Khi Lương Tuyết tỉnh giấc, trời đã sáng tỏ, bên ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng chim hót véo von. Nàng mở mắt, người nằm cạnh đã chẳng còn thấy đâu.
Nàng chống người toan ngồi dậy, lập tức cảm thấy một cơn đau xé rách, khiến nàng khẽ chau mày, cắn nhẹ vành môi, cố gượng ngồi lên.
Cúi đầu nhìn xuống, vẫn còn thấy trên làn da trắng nõn mịn màng vài vết đỏ nhàn nhạt, trong đầu Lương Tuyết chợt hiện lên hình ảnh thiếu niên nhào bột tối qua, bất giác ôm chặt đầu gối, ba ngàn sợi tóc đen nhánh rủ xuống, che đi bờ vai ngọc ngà cùng đôi chân thon thả.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua, cùng thiếu niên kia mây mưa triền miên, thậm chí mình còn phối hợp rất mực, trái tim Lương Tuyết không khỏi run lên, dưới đôi mày liễu thanh mảnh, thoáng hiện một tia tức giận mà chính nàng cũng chẳng rõ vì sao.