Ban tối, Tiêu Vân Tịch không bế theo hài tử mà giao cho nhũ mẫu chuyên trách.
Trên giường lớn, màn trướng sắc đỏ nhạt được buộc gọn bằng móc vàng. Tiêu Vân Tịch chỉ mặc một tiết y mỏng manh, bờ vai đầy đặn, hương thơm ngào ngạt.
Để thu hút sự chú ý của Hoài Vương, nàng chỉ mặc tiết y, vừa vặn che đến mông, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Nàng nghiêng người về phía Hoài Vương, ngọc nhan ửng đỏ như ráng chiều, cố nén ngượng ngùng, khẽ nói: “Vương gia, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, Tiêu Vân Tịch không khỏi cảm thấy mặt mình nóng bừng.