Đêm đen hơi lạnh.
Trong một gian sương phòng của một tiểu viện hẻo lánh tại Kinh Đô thành, đèn đuốc sáng trưng, cửa phòng đóng chặt. Trên cánh cửa sổ có một lỗ nhỏ được chọc bằng ngón tay, một đôi mắt trong veo đang thông qua lỗ nhỏ này nhìn vào bên trong.
Tiểu viện này chỉ là nơi thuê trọ tạm thời, không gian trong phòng không lớn lắm, không giống như phủ đệ của đại gia tộc, có bình phong, thư án, bàn trang điểm, cũng chẳng phân phòng trong phòng ngoài. Bên trong chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo đơn sơ, một cái bàn, vài chiếc ghế đơn giản.
Giường cũng không có màn che, cho nên Ngọc Châu liếc mắt một cái liền thấy rõ tình huống trong phòng.
Trong nháy mắt, khuôn mặt có làn da màu đồng cổ của Ngọc Châu ửng đỏ, hoảng loạn lùi lại hai bước.