Hạ Chỉ Ngưng hừ lạnh một tiếng: "Không phải là chàng thì còn ai vào đây, chàng còn biết đến thăm ta cơ à?"
Trần Mặc cũng không nhiều lời, tiến đến gần, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Hạ Chỉ Ngưng, ôn nhu nói: "Không phải là ta nhớ nàng sao."
"Hừ." Hạ Chỉ Ngưng lại hừ lạnh một tiếng, nhưng cơn giận trong lòng cũng coi như đã nguôi ngoai phần nào.
Đương nhiên, nếu như nàng chưa mang thai, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh nở, sao nàng lại ăn đồ cay nóng như vậy?" Trần Mặc nhìn đĩa thịt bò cay mà Hạ Chỉ Tình đang bưng, ân cần hỏi.