Thiên Xuyên, Ngụy Vương phủ.
Ánh dương nóng rực xuyên qua song cửa sổ giấy, chiếu rọi vào gian phòng, đậu trên chiếc bình ngọc trắng đặt trên án kỷ. Mặt bình trơn bóng hắt ánh sáng lên cánh cửa gỗ sơn đỏ, kéo dài hai bóng người.
Trần Mặc một tay ôm lấy eo thon của Hạ Chỉ Tình, ghé sát bên đôi môi căng mọng, khẽ cúi đầu ngậm lấy. Bàn tay kia men theo đôi chân ngọc ngà, vuốt ve một hồi rồi đặt lên cặp đùi mềm mại.
Đôi mắt trong veo như nước hồ thu của Hạ Chỉ Tình khẽ lay động, làn da trắng nõn như tuyết trên cổ ửng lên một màu hồng đào. Cổ thiên nga khẽ ngửa ra sau, đôi tay ngọc ngà e lệ ôm lấy cổ hắn.
Sau một hồi triền miên, Hạ Chỉ Tình tựa đầu lên vai Trần Mặc, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, hơi thở nhẹ nhàng như lan, rồi ghé sát vào tai hắn, khẽ nói: "Chàng cứ tự nhiên..."