Tả Niệm kinh hãi đến nỗi mặt xám như tro, nhìn ả tiểu thiếp vẫn còn đang ai oán khóc lóc, hai mắt trợn tròn.
Sáng sớm hôm sau.
Trong cung điện, Trần Mặc nhìn Tả Niệm đang nước mắt nước mũi tèm lem phía dưới, cười an ủi: "Khanh không cần sợ hãi, mặc kệ kẻ nào muốn lấy mạng khanh, trẫm tuyệt đối sẽ không để hắn được như ý. Vừa hay, trẫm đang định xuất binh đi vây quét đám tàn dư Thác Bạt, đợi trẫm tiêu diệt toàn bộ lũ Thác Bạt kia, tự khắc sẽ không còn kẻ nào dám đến ám sát khanh nữa."
Tả Niệm nghe vậy càng thêm kinh sợ: "Bệ hạ, người muốn rời đi?"
"Đúng vậy, nghe nói đám tàn dư Thác Bạt muốn vượt sông về nam, nếu để chúng qua được Đại Đồng Giang, rồi xưng đế ở phương nam, thì chẳng khác nào nuôi ong tay áo, đến lúc đó, e rằng sẽ có càng nhiều kẻ muốn đoạt mạng khanh." Trần Mặc nói.