Tiếng thúc giục vang lên: "Mau chèo nhanh lên cho ta, kẻ nào thấy được tiên đảo, mang được tiên quả ra ngoài, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết, kẻ nào dám lười biếng, gian xảo, kết cục chỉ có chết."
Những người trên thuyền nhỏ nhìn thấy một vùng nước biển nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch, không dám lần lữa, gia tăng tốc độ, chèo thuyền vào trong màn sương trắng.
Xa xa, Trần Mặc, Nguyệt Như Yên thấy cảnh này, sắc mặt bình thản, chẳng những thế, mỗi người còn cầm một cái kính viễn vọng, muốn quan sát rõ ràng hơn.
Những chiếc thuyền nhỏ này, sau khi tiến vào sương trắng không lâu, dây thừng buộc trên thuyền, trong khoảnh khắc bị kéo căng, ngay cả chiếc thuyền lớn ở đầu kia dây thừng, cũng bị kéo về phía trước một đoạn, thân thuyền lay động.
Trên thuyền lớn có người hạ lệnh, rất nhanh mấy chiếc thuyền lớn này đều dùng xích sắt kết nối lại, độ lay động giảm xuống.