“Chỉ Ngưng, muội đã về. Hắn nói thế nào?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Chỉ Tình đang xem khúc phổ liền ngẩng đầu lên hỏi, nhưng rất nhanh sau đó, nàng phát hiện sắc mặt muội muội có chút không ổn, đôi lông mày ngài khẽ chau lại: “Chỉ Ngưng, có phải hắn khi dễ muội không?”
“Không… không có.” Hạ Chỉ Ngưng thất thần đáp lại một câu, sau đó nói: “Hắn nói gần đây có chút việc, đợi xong xuôi sẽ ổn thôi.”
Chính nàng cũng quên mất một chuyện, đó là nàng quên hỏi đối phương khi nào mới xong việc.
“Nghe nói ngoài thành bây giờ đang vào vụ thu hoạch, phỏng chừng là bận việc này.” Nghe vậy, trong lòng Hạ Chỉ Tình đã hiểu rõ, lại nói: “Đúng rồi, Chỉ Ngưng, sao giờ muội mới về? Đã đi đâu vậy?”
“Muội có ra ngoài thành.” Hạ Chỉ Ngưng nói, đi đến bên giường, khom lưng đưa tay xuống dưới gối sờ soạng, trong thoáng chốc, trong lòng nàng hẫng một nhịp.