“Ai nha!”
Nghe phu quân trêu ghẹo, Dịch Thi Ngôn vốn đã học chẳng đến nơi đến chốn, trong lòng căng thẳng, lập tức giơ hai tay che mặt, xoay lưng vùi đầu vào trong chăn, xấu hổ muốn độn thổ cho rồi.
Trần Mặc đóng cửa phòng, ngồi xuống ghế tròn trước bàn, nhấp một ngụm trà, nhìn Tiểu Lộc vẫn đang lẩm bẩm không còn mặt mũi nào gặp ai, cười nói: "Tiểu Lộc, ta chỉ đùa chút thôi."
Nói xong, hắn đứng dậy đi tới.
"Phu quân thật đáng ghét." Dịch Thi Ngôn xoay người lại, đá giày, ôm lấy đầu gối tròn trịa, mím môi nhìn Trần Mặc.