Thơ từ mộc mạc, Hạ Chỉ Tình xem xong, chỉ cảm thấy hai má ửng hồng.
Giữa chốn tuyết trắng, một giai nhân tuyệt sắc, mĩ lệ vô song, dung nhan thoát tục, thần tình tựa mặt hồ xuân thủy, mày ngài cong cong như dáng núi mùa xuân.
Bước đi uyển chuyển tựa sen nở trên mặt nước, chỉ một cơn gió thoảng cũng đủ khiến giai nhân nghiêng ngả, thoạt nhìn liền khiến lòng người trỗi dậy niềm thương cảm.
Nhớ nhung giai nhân sinh bệnh tương tư, mà giai nhân nào có hay.
Hạ Chỉ Tình cảm thấy cõi lòng mềm nhũn, đồ vật này tặng cho nàng, chẳng phải ý nói giai nhân kia chính là nàng sao?