Lúc này, đôi mắt Hạ Chỉ Tình khẽ mở, hai má ửng đỏ như hoa đào, từ cần cổ trở xuống nhuốm một tầng mây hồng. Nàng không có tính cách kiêu ngạo như muội muội, do dự một lúc rồi khẽ gật đầu.
Trần Mặc cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Hạ Chỉ Tình, dịu dàng nói: "Chỉ Tình, giờ khắc này, ta mới thực sự cảm thấy có được nàng."
Nghe vậy, nơi mềm mại nhất trong tim Hạ Chỉ Tình bỗng nhiên bị lay động, ánh mắt dịu dàng như nước thoáng chốc trở nên mơ màng, nàng ngượng ngùng nói: "Chàng đừng nói nữa."
"Ta vẫn thích lúc nãy nàng gọi ta là tên khốn kiếp."
Hạ Chỉ Tình xấu hổ không nói nên lời.