Tiếng gió đêm rất lớn, thêm vào đó là tiếng ve kêu rả rích, Lương Tuyết không nghe thấy tiếng thì thầm của hai người trong phòng.
Không giống Trần Mặc, Lương Tuyết vẫn rất hiểu lễ nghĩa, không hề xông vào khi chưa được mời. Thấy trong phòng đèn vẫn còn sáng, Lương Tuyết lại khẽ gọi một tiếng: "Ninh di, người ngủ chưa?"
Trong phòng, Ninh Uyển vẻ mặt lo lắng nhưng không dám kêu to, chỉ khẽ nói: "Ngươi điên rồi sao?"
Nàng không ngờ đến nước này rồi mà Trần Mặc vẫn còn dám làm bừa.
"Đừng sợ, chỉ cần người không đáp, Tuyết nhi sẽ tưởng người đã ngủ rồi, một lát nữa nàng sẽ đi thôi." Trần Mặc ôm chặt lấy mỹ nhân, lúc này hắn căn bản không nghĩ gì khác, chỉ muốn chìm đắm trong giây phút này.