Người nói câu này là Đường Tu Đức, vị Đại Phương Khúc Soái duy nhất còn lại trong Thiên Sư quân có thực lực Tứ phẩm.
Đường Tu Đức xuất thân từ một thế gia võ học ở phương Bắc, gia tộc mở võ quán, dạy người khác luyện võ đánh quyền để mưu sinh.
Dưới sự chỉ dạy của phụ thân, Đường Tu Đức từ nhỏ đã ôm trong mình một trái tim hiệp nghĩa, giảng giải nghĩa khí, vì nhìn không thuận mắt những gì triều đình đã làm, nên không lâu sau khi La Quảng dấy binh khởi nghĩa, Đường Tu Đức liền bán hết gia sản, dẫn theo một đám đệ tử của võ quán đi đầu nhập vào La Quảng.
Chỉ là sau đó những việc mà La Quảng đã làm khiến Đường Tu Đức quá thất vọng, y đã khuyên bảo vài lần nhưng La Quảng đều không nghe lọt.
Tuy nhiên, Đường Tu Đức vẫn nhớ đến tình nghĩa trong lòng nên lúc này cũng không phản bội La Quảng.