“Hắn có gì mà vất vả, bên cạnh nữ nhân nào có thiếu.” Hạ Chỉ Ngưng liếc xéo Trần Mặc, rồi nói: “Ngươi có biết tỷ tỷ mang thai thời gian qua vất vả thế nào không, nhất là mấy tháng cuối, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, còn phải lo lắng cho ngươi, vậy mà ngươi…”
“Chỉ Ngưng.”
Hạ Chỉ Ngưng muốn bênh vực tỷ tỷ, nhưng Hạ Chỉ Tình thấy muội muội cứ nói mãi, vội lên tiếng cắt ngang lời nàng.
“Chỉ Ngưng nói phải, là ta đã dành quá ít thời gian cho các nàng. Lần này trở về, năm nay chắc sẽ không đi đâu nữa, ta muốn ở bên cạnh nàng, chứng kiến hài tử của chúng ta ra đời.”
Nói rồi, Trần Mặc kéo Hạ Chỉ Tình vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.