“Thiếp thân chỉ muốn một mình tạo bất ngờ cho phu quân, không ngờ An Nương tỷ cũng đến.” Dịch Thi Ngôn tay khẽ giữ vạt váy, đáy mắt thoáng chút hoảng hốt cùng bối rối. Sợ bị nhìn ra, nàng vội buông tay, đứng thẳng người, rót trà cho cả hai.
Trần Mặc đặt tẩu tẩu lên giường của Tiểu Lộc, tay vừa rảnh liền nhận lấy chén trà nàng đưa, uống cạn một hơi, rồi tùy ý đặt lên bàn, vươn tay muốn ôm Tiểu Lộc vào lòng.
Dịch Thi Ngôn không ngại để Trần Mặc thấy, dù sao cũng là chuẩn bị đặc biệt cho hắn. Nhưng hiện tại Hàn An Nương cũng ở đây, xét về một phương diện nào đó, nàng vẫn là trưởng bối của Trần Mặc. Nếu để Hàn An Nương nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng nàng là người không biết giữ mình.
Nàng vội chủ động nắm lấy tay Trần Mặc, khẽ nhón chân hôn lên má hắn, rồi nói: “Phu quân, thiếp thân đang đến kỳ nguyệt sự.”
Nàng định dùng cớ này để qua chuyện đêm nay.