TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Chương 48: Mua hai quả dưa hấu

Càng lúc càng có nhiều kẻ cảm thấy khó chịu!

Chỉ cần là kẻ đã ăn đan dược, mặt mũi ai nấy đều trở nên trắng bệch, giống hệt như tuyết!

Trước đó bọn hắn còn đang cười nhạo Ngô Hồng Minh cùng hai tên đồng bọn đã chạy vào nhà xí!

Nhưng hiện tại, tất cả đều không cười nổi nữa rồi!

Từng người từng người liều mạng chạy thẳng tới nhà xí!

"Mẹ kiếp! Thằng ranh kia bỏ thuốc xổ vào dược hoàn!"

"Chết tiệt! Ta cảm thấy bụng ta sắp nổ tung rồi!"

Một màn kịch tính diễn ra!

Trên đường phố chợ đen, mấy chục gã Linh giả ôm bụng liều mạng chạy đi!

Thỉnh thoảng còn có kẻ phát ra âm thanh thình thịch!

Lão già đứng ở cửa nhà xí, nhìn mấy chục tên bịt mông chạy tới trước mặt, ngây ra như phỗng!

Trời đất!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Đám người đông nghìn nghịt, tranh nhau lao vào nhà xí!

Chợ đen có hai nhà xí!

Tuy rằng có một cái hơi lớn, nhưng cũng không thể đồng thời chứa được mấy chục người!

Những kẻ đến trước thì còn tốt, ví dụ như Ngô Hồng Minh, đã sớm chiếm lấy một hố!

Những kẻ đến sau thì thảm rồi!

Toàn bộ hố đã đầy!

Không còn cách nào, có mấy tên nhịn không nổi, trực tiếp cởi quần, ngồi xổm bên máng tiểu, giải quyết nỗi sầu!

Chỉ trong vòng chưa tới một phút!

Hai nhà xí, âm thanh "bình bịch", "phì phì" vang lên không ngừng!

Náo nhiệt y như ngày Tết!

"Đan dược này có độc!!"

"Đừng để ta bắt được thằng ranh đó!"

Mọi người gào thét điên cuồng! Hận không thể bắt kẻ đã bán độc dược kia ra, băm vằm thành trăm mảnh!

Ngô Hồng Minh ở trong hố cầu tận cùng, đi ngoài đến mức hai chân mềm nhũn!

Hai nắm tay siết chặt, ngón tay trắng bệch, môi tái xanh!

"Tiểu tử thối, không phải ngươi nói là không có tác dụng phụ sao? Mười hai vạn tiền thưởng ngươi không muốn nữa phải không!"

"Ừm… A…"

"Rầm rầm rầm rầm!"

"Kẻ ở trong mau lên!"

"Vội cái gì, ta cũng vừa mới đến thôi!"

Ngô Hồng Minh nghiến răng nghiến lợi quát lên!

"Có ai không, cứu ta với!"

"Đây chính là hậu quả của việc ham đồ rẻ! Đan dược giá một ngàn năm trăm, quả nhiên không phải thứ tốt gì! Ngươi đừng có mà chĩa mông vào ta chứ! Mẹ kiếp!"

"Ta chịu hết nổi rồi, có ai đi nhà vệ sinh nữ bên cạnh với ta không!"

Một người qua đường muốn đi vệ sinh, vừa đi đến cửa nhà vệ sinh đột nhiên dừng lại!

Nghe thấy âm thanh bên trong như ngày hội, đột nhiên không dám vào nữa!

Mấy phút sau…

"Mẹ ơi! Có người ngất rồi! Mau gọi xe cấp cứu!"

"Gọi cho ta... gọi cho ta một chiếc nữa…"

"Huynh đệ, ta không xong rồi!"

"Có huynh đệ nào sở hữu dị năng trị liệu không, mau cứu ta với!"

"Đừng có mà ngớ ngẩn nữa, nếu có dị năng trị liệu, đã chẳng đến nỗi đi ngoài đến nửa cái mạng cũng sắp không còn thế này!"

Ngô Hồng Minh trong phòng riêng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng bên ngoài!

Hắn chỉ biết, bồn tiểu bên ngoài, đã có người ngồi đầy!

Hắn yếu ớt móc điện thoại, bấm số gọi!

“A lô, lão Tống, chỗ ta có chút chuyện, ngươi phái hai người khác tới làm nhiệm vụ đi!”

“Lão Ngô, chỗ ngươi sao vậy? Náo nhiệt như đang mở hội vậy!”

“Đừng nói nữa, mẹ kiếp, mắc mưu một tiểu tử rồi!”

Ngô Hồng Minh cảm thấy mình sắp lìa đời!

Hắn thề, đời này sẽ không bao giờ dùng dược của Tần Kha nữa!

Có đánh chết hắn cũng không dùng!

Thảo nào tiểu tử kia không cần ngân lượng của hắn!

Quả nhiên, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí!

...

Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang vọng trong đầu!

Tần Kha biết, bây giờ mình rất nguy hiểm!

Xem ra mấy ngày này tạm thời không thể tới chợ đen!

“Ngô đại ca, ta đã bảo ngươi đừng dùng rồi, là tự ngươi muốn dùng, không thể trách ta được!”

Vừa định cưỡi xe rời đi, thì nhận được điện thoại của Tần Thiên Tuyết!

Hỏi hắn sao không đi học mà lại chạy tới đây!

Tần Kha bịa một lý do: “Có một bằng hữu bị tai nạn, ta tới bệnh viện thăm hắn!”

Tần Thiên Tuyết hỏi: “Bằng hữu? Bằng hữu nào?”

Tần Kha đáp: “Tên là Lý Minh, nói ra ngươi cũng chẳng biết!”

...

Trong lớp học của Nhất Trung.

Lý Minh đang học thì hắt xì một cái!

...

Tần Thiên Tuyết nói: “Được rồi, khi nào ngươi về?”

“Sắp rồi, ta về ngay đây!”

“Được, khi về thì ghé siêu thị mua một bình giấm, mua thêm một trái dưa hấu! Xem trong siêu thị có quýt không, nếu có thì mua hai trái!”

“Được rồi!”

Vừa ngắt điện thoại của Tần Thiên Tuyết, Tần Kha lại nhận được tin tức của Vương Chí Kiệt!

Ảnh đại diện siêu tín trước đây của Vương Chí Kiệt là hình Tần Kha mặc váy!

Nhưng giờ đã đổi rồi!

Là một tiểu hoàng cẩu với khuôn mặt cười tươi, hai bên tai cài hai đóa hoa nhỏ!

Vương Chí Kiệt: “Tần Kha, sao ngươi không đi học?”

Tần Kha: “Có chút việc!”

Vương Chí Kiệt: “Ta nói cho ngươi biết, Lý Minh và Vương Cương điên rồi! Vừa vào trường đã tìm ngươi, nói là muốn giết ngươi!”

Tần Kha: “Trong dự liệu cả thôi! Đúng rồi, ngươi không ở trường sao?”

Vương Chí Kiệt: “Nói nhảm! Sáng sớm biết ngươi và lão Triệu xin nghỉ, ta liền xin nghỉ chạy luôn, nếu không ta chẳng phải sẽ bị Lý Minh và Vương Cương cho đi đời rồi sao!”

Tần Kha gửi một biểu cảm che miệng: “Vậy giờ ngươi ở đâu?”

Vương Chí Kiệt: “Vừa về nhà! Ngươi không đến trường, ta cũng chẳng dám đi! Không đánh lại hai tên kia!”

Tần Kha: “Được rồi, trưa ta sẽ đến tìm ngươi!”

Vương Chí Kiệt: “Ok ok!”

...

Về đến khu nhà!

Tần Kha đi vào siêu thị bên ngoài!

Đầu tiên lấy một bình giấm, rồi lấy một quả dưa hấu!

Thấy có bán quýt, lại lấy thêm một quả!

Ra khỏi siêu thị, Tần Kha cưỡi xe điện chầm chậm tiến vào khu nhà!

Ở dải cây xanh phía trước không xa có bốn tiểu học sinh đang đứng!

“Tiểu học được nghỉ rồi sao?”

Tần Kha lẩm bẩm.

Một tiểu học sinh với khuôn mặt lanh lợi khi nhìn thấy Tần Kha, không nhịn được liếc mắt một cái!

Mấp máy môi!

Nhìn khẩu hình miệng, rõ ràng là đang nói: Đồ ngu!

Ta thán!

Học sinh tiểu học bây giờ đều ngông cuồng như vậy rồi sao?

Vương Tiểu Hổ, mười một tuổi!

Hài tử nhà hàng xóm dưới lầu của Tần Kha, ngày thường rất nghịch ngợm phá phách.

Có thể xưng là hài tử quậy phá trong truyền thuyết!

Nửa năm trước đã có một lần chạm trán với Tần Kha!

Từ đó về sau luôn ghi hận trong lòng với Tần Kha!

Chỉ cần nhìn thấy Tần Kha, liền sẽ lườm một cái!

Tần Kha liếc thoáng qua bốn tên tiểu học sinh đang nói chuyện phiếm.

Không nói lời nào, dừng xe bên cạnh bọn hắn, lấy điện thoại ra im lặng ngồi xuống!

Mở ra trò chơi bọn hắn đang chơi – Chí Tôn Độc Dược!

Âm thanh mở trò chơi vừa vang lên.

Mấy tên tiểu học sinh lập tức dựng thẳng lỗ tai lên!

Một tên tiểu học sinh liếc mắt một cái, kinh ngạc nói: “Ta kháo, trang phục mới!”

Mấy người vây quanh Tần Kha!

Tần Kha đương nhiên không có nhiều tiền rảnh rỗi đi mua trang phục mới.

Tài khoản này là của Vương Chí Kiệt!

Tần Kha liếc nhìn bọn hắn, hỏi: “Ồ, các ngươi cũng chơi trò chơi này à?”

“Chơi chứ, đương nhiên chơi, hiện tại ta sắp lên Kim Cương rồi!”

“Ta đã Kim Cương một rồi!”

“Lợi hại như vậy, trâu bò! Thế này đi, chúng ta mỗi người một mạng, thay nhau chơi!”

Vừa rồi nghe mấy tên hài tử quậy phá này đang nói chuyện phiếm về trò chơi.

Tần Kha chắc chắn trò chơi này nhất định có thể hấp dẫn bọn hắn!

Đối phó với mấy tên hài tử quậy phá nghiện mạng này, biện pháp tốt nhất chính là trò chơi di động!

Đổi lại trước kia, ngươi đánh tên hài tử quậy phá một cái tát, có thể cho hắn một viên kẹo liền không có việc gì!

Nhưng bây giờ không được, hiện tại phải đưa cho hắn di động!

Vừa vào trận, Tần Kha cố ý chết một lần.

Vương Tiểu Hổ ở một bên lộ ra ánh mắt khinh thường!

Gia hỏa này cũng quá gà mờ rồi, dùng trang phục tốt như vậy, kỹ thuật còn chưa bằng một nửa ta, ý thức thì càng không cần phải nói, một chút cũng không có!

Một lát nữa đến lượt ta, nhất định phải thể hiện cho hắn thấy, thế nào mới là cao thủ!

Tần Kha nhìn về phía Vương Tiểu Hổ.

Vương Tiểu Hổ mừng thầm, còn tưởng Tần Kha đưa điện thoại cho mình.

Nào ngờ điện thoại lại được đưa cho Đại Đầu đứng bên cạnh!

Đại Đầu hít hít nước mũi sắp chảy ra!

Hai tay nhận lấy điện thoại, lau lau vào áo!

Liếc thấy trên áo Đại Đầu có những vết bẩn đen không rõ là gì.

Tần Kha có chút ghét bỏ...