Lại là Linh Khư Môn? Cũng phải, trong cõi này, ngoài Linh Khư Môn ra, có lẽ cũng chẳng có mấy ai là cao thủ đến thế.
Bất quá, lúc này Cố Nguyên Thanh lại chẳng còn kiên nhẫn.
"Linh Khư Môn thật bá đạo, Nhạc Hồng cướp đồ của ta, bị ta đánh chết, đó là hắn gieo gió gặt bão, các ngươi đã đến một lần thì thôi, lại còn đến gây sự, chẳng lẽ coi ta là quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn?"
"Nhạc Hồng đã chết, thị phi khúc trực há lại nghe lời của một mình ngươi, Linh Khư Môn ta tự có Vấn Tâm Chi Pháp, nếu ngươi không sai, hãy theo bản tọa hồi sơn, tự khắc có thể chứng minh trong sạch."
Cố Nguyên Thanh cười khẩy một tiếng: "Ta không rảnh, ngươi nếu biết điều, bây giờ rời đi thì thôi, nếu không, thân tử đạo tiêu, chớ trách ta."