Liễu Duệ Uyên trong lòng giận dữ khôn nguôi, Chí Dương Sí Tinh cũng là một trong những mục đích khi hắn đến Càn Nguyên Giới, nếu như không tìm được thì thôi, nhưng rõ ràng ở ngay trước mắt, lại bị người đoạt đi, cảm giác này không cần phải nói nhiều. Hắn lạnh giọng: "Bảo vật như vậy ứng với trời đất mà sinh, người có duyên thì được. Liễu mỗ hao phí cả năm trời mới tìm được bảo vật này, các hạ làm vậy là muốn khiêu khích Tam Dương Tông ta sao?"
Cố Nguyên Thanh lời lẽ thản nhiên: "Thật là chuyện nực cười, đồ vật của Càn Nguyên Giới đâu phải vật vô chủ, ngươi đến giới vực của ta tìm kiếm bảo vật, ngược lại còn muốn đến hỏi ta?"
Liễu Duệ Uyên cười lạnh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ đồ vật của Càn Nguyên Giới đều là của ngươi hay sao? Bá đạo như vậy, cho dù là Tam Dương Tông ta cũng phải tự thấy hổ thẹn."
Cố Nguyên Thanh nói: "Cố mỗ chỉ là nói cho ngươi biết, không phải muốn cùng ngươi biện luận. Nếu như ngươi cảm thấy không ổn, nếu như không thể chấp nhận thì đơn giản thôi, rời khỏi Càn Nguyên Giới của ta là được."
"Ngươi...!" Liễu Duệ Uyên giận không thể át, cuối cùng giận quá hóa cười: "Tốt, tốt, Liễu mỗ coi như là đã được mở rộng tầm mắt."