Tuổi mười bảy đạt tới Đạo Hỏa đỉnh phong, tư chất như vậy trong thế hệ trẻ cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Lý Quan Vinh đứng bên cạnh nhi tử, thân mặc thái tử phục, chắp tay sau lưng, nói: "Linh Dật, mấy vị huynh trưởng của ngươi đều đã là tu sĩ Thần Đài, chỉ có ngươi vẫn còn ở Đạo Hỏa đỉnh phong. Ngươi là nhi tử của ta, là trọng tôn của Cố tiên nhân, thiên hạ có bao nhiêu người nhìn vào ngươi, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, lần này tiến vào Thông Thiên Tháp, chỉ được thắng không được bại. Nếu bại, chính là làm mất mặt Lý gia hoàng tộc, làm ô danh tằng tổ phụ ngươi, xem đến lúc đó ta thu thập ngươi thế nào!"
Lý Linh Dật hít sâu một hơi, thần sắc kiên nghị, nói: "Phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định đoạt lấy vị trí thủ quan này!"
"Đoạt lấy vị trí thủ quan, đánh bại hết thảy tu sĩ Đạo Hỏa trong thiên hạ, liền có thể vào Cổ Giới Đài, đoạt lấy đại cơ duyên. Có nắm chắc được cơ hội này hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi." Lý Quan Vinh khẽ gật đầu, trước mặt nhi tử, ra vẻ uy nghiêm.
Trưởng tử của Lý Quan Vinh là Lý Vũ Trạch vỗ một chưởng lên vai Lý Linh Dật, cười sang sảng nói: "Lão Tứ, không được làm mất mặt Lý gia ta đó! Nếu không phải ta đã là Thần Đài tam trọng, thì chuyện tốt như vậy đâu đến lượt đệ!"