"Tiếc thật, quân cờ này cứ thế mất rồi!" Lý Trình Di thở dài.
Cố Nguyên Thanh cười nói: "Thánh Thiên Tông có cao thủ Thiên Nhân, đừng nói lúc ngươi khắc Hồn Ấn, tu vi chỉ là Thần Đài nhị trọng, mà cho dù là Hồn Ấn lưu lại khi đã thành tựu Hư Thiên, bị cao thủ Thiên Nhân tỉ mỉ kiểm tra cũng khó thoát pháp nhãn. Tiếc là mượn thần hồn của ngươi khắc ấn, có thể chém ra một đao đã là cực hạn, vị Thiên Nhân kia hẳn chỉ trọng thương, chưa vong mạng."
Lý Trình Di hừ nhẹ một tiếng: "Thánh Thiên Tông, món nợ máu của Đại Càn, sớm muộn gì ta cũng phải tự tay đòi lại!"
Tả Khâu giáng lâm Đại Càn, khi đó Đại Càn vì hắn mà chết mấy vạn người, Đại Càn quốc gần như bị bức đến bờ diệt vong, ngoại tổ của Lý Trình Di là Lý Hạo Thiên cũng vì vận dụng nội tình Đại Càn, cưỡng ép chém ra một kích Đạo Hỏa Cảnh mà thân chịu trọng thương, tổn thương căn cơ, đến nỗi sau này dù dùng đủ loại linh dược, tu vi tăng tiến vẫn chậm hơn rất nhiều.
Ngoài ra, Xích Long Giáo cũng do đệ tử Thánh Thiên Tông đời trước lưu lại khi thí luyện, gây ra vô biên sát nghiệt tại Phù Du Giới. Có lẽ đối với Thánh Thiên Tông, đó chỉ là ân oán của môn hạ đệ tử, không đáng nhắc tới, nhưng đối với người Đại Càn quốc lại không đơn thuần là mối thù huyết hận của riêng ai.