Cố Nguyên Thanh dở khóc dở cười, thân ở Bắc Tuyền Động Thiên, hắn có thể cảm ứng được đôi chút tâm tư của Lục Trạch Dục, tuy rằng quả thật có ý nói giúp cho Ẩn Diệu Minh, nhưng trong lời nói cũng có tình bằng hữu quan tâm lẫn nhau.
"Lục huynh, huynh giao hảo với Cố mỗ cũng đã hơn trăm năm, có từng cảm thấy ta là kẻ ngu muội chăng?"
Lục Trạch Dục ngẩn người, đáp: "Đương nhiên là không!"
"Vậy huynh có thấy ta là hạng người ngoan cố không chịu thay đổi?" Cố Nguyên Thanh lại hỏi.
Lục Trạch Dục tâm tư bình tĩnh trở lại: "Chắc hẳn cũng không phải."