Ngu Tu Dung ngồi trong đống bông, dùng tay xé bông, khăn trên đầu nàng dính đầy sợi bông. Viện tử Vân gia đâu đâu cũng là bông trắng muốt rất đẹp, chỉ là nhìn lâu sẽ hắt hơi.
Vân Sơ vẫn còn nhớ lâu rồi, lâu lắm rồi, trước cả khi y cưới Ngu Tu Dung về, khi đó Thôi ma ma tham tiền chất đầy bông trong nhà, nóng không chịu nổi, bà béo đó cứ dỗ dành y, đợi y cưới Ngu Tu Dung tiểu nương tử về sẽ đổi sang căn nhà lớn hơn, bây giờ tranh thủ kiếm tiền là để sau này ở nhà to.
Thế rồi bao năm qua đi, chẳng những lão bà đã cưới về, con cái đẻ một đống, nhà vẫn nhà cũ, bông vẫn đầy nhà.
Có điều ở lâu sinh tình cảm không muốn đổi nữa.
Con báo râu trắng đi qua đống bông, lông của nó dính đầy bông, chắc là lại lao từ mái nhà xuống đống bông để nghịch. Ngu Tu Dung đá một cái, nửa thân trên của nó bất đông, chỉ khéo léo lắc mông đã làm đòn tập kích bất ngờ của nàng bị hụt, nó còn quay đầu lại dùng đôi mắt cam nhìn nàng với vẻ khinh thường.