Tiết Trường Phong tuy nhất thời qua mặt được Hạ Lan Mẫn Chi, nhưng hắn biết cái thân phận này một khi bị nghi ngờ, người ta sẽ tra ra đủ thứ nghi vấn ngay.
Bày ra một kế đánh lạc hướng đơn giản, Tiết Trường Phong dễ dàng bỏ lại hai tên tiểu lại ngu xuẩn, mau chóng xuyên qua từng con ngõ nhỏ, thi thoảng ở ngã rẽ thấy hình vẽ quen thuộc, hắn dựa theo ký hiệu trên đó, chạy qua hết phường thị này tới phường thị khác, cuối cùng tới cửa một trà lâu.
Vừa bước vào trà lâu, ánh mắt hắn nhìn thấy ngay một nữ chưởng quầy to béo đang tính toán sổ sách phía sau quầy.
Hắn đi thẳng tới trước mặt nữ chưởng quầy, gấp gáp nói:" Phương bà tử, ta gặp chuyện rồi."
Phương đại nương tuổi chừng bốn mươi, không chỉ béo mà còn cao hơn nhiều nữ tử bình thường, xa xa như trái núi. Nghe thấy tên nam man kia gọi mình là Phương bà tử thi ngẩn ra, nhưng nhìn kỹ lại không biết là ai, bực mình mắng:" Ngươi gặp chuyện thì liên quan gì tới ta, có tiền thì uống trà, không tiền thì cút xéo cho lão nương."