"Bao nhiêu mỹ nhân sao không lấy, lại đi lấy đứa vừa xấu vừa ngốc? Khỏi phải nghĩ." Bao năm qua Lý Hoằng luôn muốn xin Xuân ma ma, Vũ Mị phất tay, tỏ ý rõ ràng, chuyện này không cần bàn tới nữa:" Ngươi đúng là rất cần người, đám Vân Sơ ở Trường An, chúc quan Đông cung lại bị ngươi gửi đi khắp nơi, giờ là lúc ngươi suy yếu nhất đấy."
"Sao mẫu hậu lại lo chứ, Lạc dương có phụ hoàng, mẫu hậu, ai làm gì được con?" Lý Hoằng cười thoải mái:
Vũ Mị thần sắc khó dò, nói nhỏ:" Ngươi không phải là trẻ con nữa, ngươi thành thân rồi, không ai coi ngươi là trẻ con. Vì thế thủ đoạn của họ dùng với ngươi cũng khác trước, ta không thể can thiệp như lúc ngươi còn nhỏ, ngươi phải trông vào bản thân."
"Chẳng lẽ ngươi không thấy từ khi ngươi cười Bùi Uyển Oánh, liên hệ với Trường An đã giảm đi rất nhiều sao?"
"Bùi thị muốn vị trí thái tử phi, Vân thị chưa chắc gì không muốn, bây giờ Bùi thị thành công, Vân thị ắt bất mãn."