Dù Lý Hoằng đã đi rồi, Vũ Mị vẫn ngồi ngây tại chỗ, mặt âm trầm tới phát sợ, những lúc như thế không ai dám tới gần nàng, dù là Xuân ma ma cũng không dám.
Có điều rất nhanh Vũ Mị tiếp nhận được chuyện nhi tử đã trưởng thành, hoàn toàn độc lập khỏi nàng.
Giống như hổ con khi chưa trưởng thành luôn theo sát hổ mẹ một tấc không rời, một khi hổ con đã lớn, dù là hổ mẹ cũng không thể tùy tiện bước vào lãnh thổ của nó nữa, đò là quá trình phát triển tất yếu.
Kim Nhu Như gần đây xinh đẹp hơn một chút, nếp nhăn trên mặt giảm đi, vết đóm cũng ít hơn nhiều, chỉ có giọng nói khả năng không thể khôi phục, vẫn khàn khàn khó nghe.
Vũ Mị trầm giọng nói với Kim Nhu Như:" Trương Quả ở Tê Hà Quan."